Thay ai đó gửi LH loài hoa đã từng ngóng đợi. Vui nha! - DP
Đã vậy thì LH muốn hỏi DP nhé: Có thể thay ai đó cùng ăn chocolate với LH vào tối mai - 14/02 được không!?
***********************
Những viên Chocolate màu trắng lại muốn có vị đắng, chắc chỉ mỗi L mới biết làm thế nào để có được viên chocolate như thế cho cụ .... vì bao nhiêu người điều trả lời rằng chocolate trắng không có vị đắng!?
Hôm đó là sau tết mấy ngày ... một đêm đầu năm mới. L nhận một cuộc điện thoại từ số lạ, đầu dây bên kia vang lê giọng trầm ấm, thân quen: Ah! gọi đúng rùi, cuối cùng thì tui củng nhớ đúng số điện thoại của công chúa!? là công chúa phải hông!? - Lòng vui lắm L đã bậc cười: cụ biến đâu thế!? Rồi Co kể tui nghe cái hành trình một mình chạy xe máy về nhà, bỏ quên điện thoại ở SG, phải năm nỉ cô em gái cho mượn điện thoại gọi cho L để, chúc L năm mới vui vẻ và chúc ngày lễ hạnh phúc. Cụ bảo tui vừa ăn chocolate một mình, vừa hay L củng vừa một mình ăn chocolate .... rồi hai bên đầu dây cùng cười .... đằng sau phút hồ hỡi đó là khoảng lặng với hơi thở nặng buồn .... cuộc đời mà .... có đôi khi có những điều chỉ nên im lặng. Nhật ký, ngày 02132014 Lê.
Có đôi khi im lặng không phải đã bình yên, chỉ đơn giản là không nhắc đến nữa hoặc cũng có thể là cố quên.... nhưng kỳ thực là lòng vẫn không thể!
Cứ như bóng đi theo hình muôn thuở
Người bên tôi như hơi thở mùa đông
Lặng lẻ ngắm những nổi buồn sâu thẫm
Đếm giọt sầu rơi lã quanh mắt môi
Để bây giờ trái tim khóc mồ côi
Tìm.... bóng dáng ẩn sau hình dung ấy.
Lòng vẫn ngập lạnh, hồn vẫn sầu thẫm những nỗi niềm không rõ, cứ tự đến như thời gian. Ai rời đi, bỏ lại nợ làm chi để mãi tìm đòi, mãi nhớ. Đêm L không còn khóc nữa nhưng rười rượi ngổn ngang, sớm thức giấc vô thức cứ tìm tay nếu với .... hình dung đã mờ ảo, mông lung.... mãi không yên được.
Người trong nỗi lênh đênh.... thời khắc vẫn cứ là thời khắc, bây giờ là cũng là cuối năm, ngày mai đây là ngày lễ - tình nhân ... còn em, lạc mất hay chưa từng có, đã có hay chỉ là ảo ảnh, là thật hay chưa bao giờ là thật....
Người còn đâu đó, trả lời tui câu hỏi này đi, tui phải làm gì!? chẳng lẽ là vì đã sai nên trả giá, cái giá dằn vặt tâm can - thật quá đắt. Một người yếu đuối, mỏng manh như tui sao đỡ nổi mình bây giờ!?
Chung tình nên khổ lênh đênh
Hẹn hò một mớ không tên nỗi buồn.... Mỗi năm đến ngày tết, cái L thích đơn giản lắm chỉ là hoa, là hoa đấy, một cành mai be bé cắm trong chiếc lọ nhỏ xinh xinh .... thích thì chỉ mình tui biết, hứa tặng tui mà làm gì!?
Hay năm đó, phải chi tui bằng lòng gặp nhau nhận lấy cành mai vàng năm ấy thì có lẽ đã không thiếu mùa xuân.
Người đành lòng mang mùa xuân của tui đi mất, đã bảo rồi sang năm tết đến sẽ lại mang hoa tặng cho tui, vậy thì tại sao!? người có thấy thật đã nhẫn tâm với tui không!? suy tưởng, diềm mình vào ảo ảnh, tất cả đã không, không làm thế nữa.... nhưng không hiểu vì sao..... lòng cứ hoài đắm đuối....chắc tại vì đôi ba ngày nữa là ngày tết, phải không!? Thời gian đối với L, Co ạh! như cơn ác mộng ban ngày!?!? Nhật ký, ngày 02122015 Lê.