Thay ai đó gửi LH loài hoa đã từng ngóng đợi. Vui nha! - DP
Đã vậy thì LH muốn hỏi DP nhé: Có thể thay ai đó cùng ăn chocolate với LH vào tối mai - 14/02 được không!?
***********************
Những viên Chocolate màu trắng lại muốn có vị đắng, chắc chỉ mỗi L mới biết làm thế nào để có được viên chocolate như thế cho cụ .... vì bao nhiêu người điều trả lời rằng chocolate trắng không có vị đắng!?
Hôm đó là sau tết mấy ngày ... một đêm đầu năm mới. L nhận một cuộc điện thoại từ số lạ, đầu dây bên kia vang lê giọng trầm ấm, thân quen: Ah! gọi đúng rùi, cuối cùng thì tui củng nhớ đúng số điện thoại của công chúa!? là công chúa phải hông!? - Lòng vui lắm L đã bậc cười: cụ biến đâu thế!? Rồi Co kể tui nghe cái hành trình một mình chạy xe máy về nhà, bỏ quên điện thoại ở SG, phải năm nỉ cô em gái cho mượn điện thoại gọi cho L để, chúc L năm mới vui vẻ và chúc ngày lễ hạnh phúc. Cụ bảo tui vừa ăn chocolate một mình, vừa hay L củng vừa một mình ăn chocolate .... rồi hai bên đầu dây cùng cười .... đằng sau phút hồ hỡi đó là khoảng lặng với hơi thở nặng buồn .... cuộc đời mà .... có đôi khi có những điều chỉ nên im lặng. Nhật ký, ngày 02132014 Lê.
Có đôi khi im lặng không phải đã bình yên, chỉ đơn giản là không nhắc đến nữa hoặc cũng có thể là cố quên.... nhưng kỳ thực là lòng vẫn không thể!
Cứ như bóng đi theo hình muôn thuở
Người bên tôi như hơi thở mùa đông
Lặng lẻ ngắm những nổi buồn sâu thẫm
Đếm giọt sầu rơi lã quanh mắt môi
Để bây giờ trái tim khóc mồ côi
Tìm.... bóng dáng ẩn sau hình dung ấy.
Lòng vẫn ngập lạnh, hồn vẫn sầu thẫm những nỗi niềm không rõ, cứ tự đến như thời gian. Ai rời đi, bỏ lại nợ làm chi để mãi tìm đòi, mãi nhớ. Đêm L không còn khóc nữa nhưng rười rượi ngổn ngang, sớm thức giấc vô thức cứ tìm tay nếu với .... hình dung đã mờ ảo, mông lung.... mãi không yên được.
Người trong nỗi lênh đênh.... thời khắc vẫn cứ là thời khắc, bây giờ là cũng là cuối năm, ngày mai đây là ngày lễ - tình nhân ... còn em, lạc mất hay chưa từng có, đã có hay chỉ là ảo ảnh, là thật hay chưa bao giờ là thật....
Người còn đâu đó, trả lời tui câu hỏi này đi, tui phải làm gì!? chẳng lẽ là vì đã sai nên trả giá, cái giá dằn vặt tâm can - thật quá đắt. Một người yếu đuối, mỏng manh như tui sao đỡ nổi mình bây giờ!?
Chung tình nên khổ lênh đênh
Hẹn hò một mớ không tên nỗi buồn.... Mỗi năm đến ngày tết, cái L thích đơn giản lắm chỉ là hoa, là hoa đấy, một cành mai be bé cắm trong chiếc lọ nhỏ xinh xinh .... thích thì chỉ mình tui biết, hứa tặng tui mà làm gì!?
Hay năm đó, phải chi tui bằng lòng gặp nhau nhận lấy cành mai vàng năm ấy thì có lẽ đã không thiếu mùa xuân.
Người đành lòng mang mùa xuân của tui đi mất, đã bảo rồi sang năm tết đến sẽ lại mang hoa tặng cho tui, vậy thì tại sao!? người có thấy thật đã nhẫn tâm với tui không!? suy tưởng, diềm mình vào ảo ảnh, tất cả đã không, không làm thế nữa.... nhưng không hiểu vì sao..... lòng cứ hoài đắm đuối....chắc tại vì đôi ba ngày nữa là ngày tết, phải không!? Thời gian đối với L, Co ạh! như cơn ác mộng ban ngày!?!? Nhật ký, ngày 02122015 Lê.
Làm sao để gỡ được một gút thắt trong lòng nếu nút thắt đó là do mình buộc.
Người ta khó để có cơm ăn, áo mặc, khó có nụ cười, hạnh phúc... còn mình có khó gì đâu mà cũng nhọc lòng đến vậy. Hay tại có được rồi mà không theo ý mình, vì sao lại mãi không vui.
Ở đời làm gì có cái gì theo ý người ... nhưng mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời mình, cái gai nhọn lại như có cách gì đó mọc thêm đôi ba cái. Mỗi lần đau đớn lại thêm dài ngày và mỗi lần lại khóc cái kiểu củng khác nhau.
Trái tim càng già đi càng mệt nhọc. Cơ thể củng mỏi theo ngày tháng. Nếu chết đi một mạch thì không sao nhưng đứa sợ xấu như mình sợ phải nhăn nheo, héo úa.
Vậy thật ra cái mình hy vọng theo đuổi là gì!? có thật là còn có cái theo đuổi và hy vọng. Trách nhiệm của mình thì phải cố cho xong, vậy thì có gì phải hối tiếc và ngậm ngùi.
Nhưng kẻ không cô đơn mà suốt đời cô độc như mình muốn than thở củng khó khăn. Tất cả chỉ có thể thở than với chính linh hồn của mình mà thôi. Thế giới bên ngoài lạnh lùng và đơn độc, mọi chuyển động quanh mình như chiếc lá rơi không tiếng động sau lưng.. nhưng thế giới bên trong lòng động đậy không yên. Đôi khi muốn nói với ai điều gì đó nhỏ thôi nhưng người lại không hiểu và mình củng không biết phải nói chổ nào, bắt đầu từ chút nhỏ nào trong cái mớ hỗn độn của mình.
Những lúc đất trời lãng dung, trái tim lộn xộn, ngọc đá lẫn lộn, nước mắt không cạn như bây giờ lại ước ao có ai đó gọi tên mình hay chí ít củng nói với mình một lời nho nhỏ.
Nơi đây lạnh lẽo, cô đơn quá ... người cho tôi gọi tên người một lần có được không, cái tên người bảo tôi gọi đó - Co - nếu có người ở đây thì tốt quá. Sẽ không để tuj buồn một mình đến không gượng dậy nổi như hôm nay.
Người biết không!? tuj đã từng cảm tạ ơn trời cuối cùng củng để cho tuj biết mình củng quan trọng với ai đó quan trọng với mình, củng không phải chỉ suốt đời làm kẻ cô độc. Nhưng củng oán trách ông trời không tiết lời vì cái lẽ đau đớn nhất ở đời là có rồi lại mất.
Giờ là những ngày cuối năm lại nhắc cho tuj nhớ cái cành mai Co còn nợ tuj hồi năm đó. Không gặp nhau nên không mang đến cho tuj được thì xem như tuj không nhận, ai bảo lại ghi sổ nợ tuj làm gì! nợ thì phải trả. Cơ mak cớ sự thành ra như hôm nay tuj phải đòi ở đâu, đòi ai bây giờ!? Co bảo mỗi năm hoa mai điều nở. Tuj rồi biết phải làm sao!?
Định mệnh cuộc đời đã định sẵn, oán trách, bi thương chỉ toàn làm lòng cay đắng. Nhưng không thoát ra được khỏi cái hố hẩm này thì lòng yếu lòng thương tâm.
Có một ngày em chọn trở thành cô dâu, cách rời khỏi nhà mình một cách hợp pháp trước mọi khía cạnh, ánh nhìn cuộc đời, là trở thành vợ một người lạ và yên ổn rời đi.
Tình cờ gặp gỡ và rồi hẹn hò đến đủ thời gian thì bắt đầu làm lể cưới. Em đã chọn làm cô dâu như thế. Không nghĩ nhiều về tương lai, không cần biết đến hạnh phúc, Gôm những dòng nhật ký lạc lõng em đốt bỏ tất cả.... chỉ cần có một đám cưới, mặc xong chiếc áo vu quy là đời em lật sang trang mới.
Bằng tình yêu và hò hẹn đó em về làm vợ người ta như định mệnh, rồi sinh những đứa trẻ kẻo qua thời xuân sắc. Em lại nghĩ đã không chết đi được thì sống ở đời và con người ta cần phải có lý do để sống và không gì hơn là phải có cái nếu kéo mình trước mọi nghiệt ngã.
Bằng lòng trước tất cả, cứ thế xuôi theo dòng trôi cuộc đời. Em đã đi qua năm năm đầu tiên trong im lặng và thầm kín. Những xáo trộn trong lòng nhường chổ cho tiếng cười, tiếng khóc trẻ con. Những nỗi buồn tuổi trẻ nhường chổ cho những lần vượt qua nghịch cảnh, rối rắm và đối mặt với cuộc đời.
Đến thời khắc của năm năm lần thứ hai em bắt đầu đi vào biến cố và trở về nguyên sơ. Vẫn với những niềm đau và nỗi buồn còn sâu sắc hơn nhưng không thể nào mong mình được chết như thời làm thiếu nữ nữa. Cũng hiểu thêm rằng mình đã không còn đường nào để quay lại. Mái nhà ấy vẫn đêm đêm sáng đèn và hơi ấm vẫn tràn ngập lan tỏa, chỉ có em, chỉ có em là vẫn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn trong mái ấm hoàn hảo đó.
Em bắt đầu đếm ngày tháng và đếm những canh khuya. trăn trở hai năm để hiểu được một điều phàm điều gì ta làm có định đoạt hay là vì mục đích gì mà định đoạt cuộc đời của người khác thì kết cục cuối cùng là không thể buông bỏ mà còn đau đớn thêm nhiều mà không có hạnh phúc nào nảy sinh trong lòng được cả.
Em giờ không còn khóc nhiều như năm năm về trước nhưng lòng nặng triễu những ưu phiền. Chiếc áo cưới vẫn còn nguyên nhưng chiếc nhẫn cưới em đã có lý do tháo khỏi tay. Cuộc sống vẫn cứ vậy mà đi tới, em lẳng lặng làm tròn trách nhiệm một người đứng sau trụ cột gia đình và làm tốt bổn phận nuôi dạy trẻ con. Em không còn mơ ước được cưới nữa, không còn mơ ước được làm cô dâu như tuổi thanh xuân năm ấy nữa. Chỉ thấy đâu đó dường như mình đã tự tay đánh gục bản thân và vùi chôn cuộc đời.
Mục đích đã thành nhưng làm gì có hoa nào có thể nở trên những toan tính. Quanh em, tất cả điều rạng rỡ, gia đình của em luôn có tiếng cười chí chóe, luôn có hạnh phúc trên từng gương mặt ba, mẹ, em trai, em gái và cái gia đình nho nhỏ của em. Chỉ không ai hiểu em đã vẫn không bằng lòng được với mình nên xót xa.
Có đôi khi nghĩ mình đã không nên được sinh ra, nhưng sinh ra rồi thì không nên sống trên cuộc đời này. Nhưng biết làm sao được, Mắc mớ gì em cũng tạo ra hết cả, không thể cứ thế mà âm thầm bỏ mặc mà đi được. Em gác cầm bút viết những trang nhật ký mới để xoa diệu lòng mong đi hết những đêm dài vô tận về sau.