Thứ Tư, 14 tháng 1, 2015

EM RỒI CŨNG LÀM CÔ DÂU


    Có một ngày em chọn trở thành cô dâu, cách rời khỏi nhà mình một cách hợp pháp trước mọi khía cạnh, ánh nhìn cuộc đời, là trở thành vợ một người lạ và yên ổn rời đi.

   Tình cờ gặp gỡ và rồi hẹn hò đến đủ thời gian thì bắt đầu làm lể cưới. Em đã chọn làm cô dâu như thế. Không nghĩ nhiều về tương lai, không cần biết đến hạnh phúc, Gôm những dòng nhật ký lạc lõng em đốt bỏ  tất cả.... chỉ cần có một đám cưới, mặc xong chiếc áo vu quy là đời em lật sang trang mới. 
   Bằng tình yêu và hò hẹn đó em về làm vợ người ta như định mệnh, rồi sinh những đứa trẻ kẻo qua thời xuân sắc. Em lại nghĩ đã không chết đi được thì sống ở đời và con người ta cần phải có lý do để sống và không gì hơn là phải có cái nếu kéo mình trước mọi nghiệt ngã.
    Bằng lòng trước tất cả, cứ thế xuôi theo dòng trôi cuộc đời. Em đã đi qua năm năm đầu tiên trong im lặng và thầm kín. Những xáo trộn trong lòng nhường chổ cho tiếng cười, tiếng khóc trẻ con. Những nỗi buồn tuổi trẻ nhường chổ cho những lần vượt qua nghịch cảnh, rối rắm và đối mặt với cuộc đời.
   Đến thời khắc của năm năm lần thứ hai em bắt đầu đi vào biến cố và trở về nguyên sơ. Vẫn với những niềm đau và nỗi buồn còn sâu sắc hơn nhưng không thể nào mong mình được chết như thời làm thiếu nữ nữa. Cũng hiểu thêm rằng mình đã không còn đường nào để quay lại. Mái nhà ấy vẫn đêm đêm sáng đèn và hơi ấm vẫn tràn ngập lan tỏa, chỉ có em, chỉ có em là vẫn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn trong mái ấm hoàn hảo đó. 
   Em bắt đầu đếm ngày tháng và đếm những canh khuya. trăn trở hai năm để hiểu được một điều phàm điều gì ta làm có định đoạt hay là vì mục đích gì mà định đoạt cuộc đời của người khác thì kết cục cuối cùng là không thể buông bỏ mà còn đau đớn thêm nhiều mà không có hạnh phúc nào nảy sinh trong lòng được cả.
  Em giờ không còn khóc nhiều như năm năm về trước nhưng lòng nặng triễu những ưu phiền. Chiếc áo cưới vẫn còn nguyên nhưng chiếc nhẫn cưới em đã có lý do tháo khỏi tay. Cuộc sống vẫn cứ vậy mà đi tới, em lẳng lặng làm tròn trách nhiệm một người đứng sau trụ cột gia đình và làm tốt bổn phận nuôi dạy trẻ con. Em không còn mơ ước được cưới nữa, không còn mơ ước được làm cô dâu như tuổi thanh xuân năm ấy nữa. Chỉ thấy đâu đó dường như mình đã tự tay đánh gục bản thân và vùi chôn cuộc đời.
   Mục đích đã thành nhưng làm gì có hoa nào có thể nở trên những toan tính. Quanh em, tất cả điều rạng rỡ, gia đình của em luôn có tiếng cười chí chóe, luôn có hạnh phúc trên từng gương mặt ba, mẹ, em trai, em gái và cái gia đình nho nhỏ của em. Chỉ không ai hiểu em đã vẫn không bằng lòng được với mình nên xót xa.
   Có đôi khi nghĩ mình đã không nên được sinh ra, nhưng sinh ra rồi thì không nên sống trên cuộc đời này. Nhưng biết làm sao được, Mắc mớ gì em cũng tạo ra hết cả, không thể cứ thế mà âm thầm bỏ mặc mà đi được. Em gác cầm bút viết những trang nhật ký mới để xoa diệu lòng mong đi hết những đêm dài vô tận về sau.
                                                                 Nhật ký, 01152015
                                                                             Lê.
   
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét