Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

NƠI GIỮ TÂM HỒN TÔI


  Người ta nói bờ cứ hoài đẩy ngược nhưng con sóng vẫn mải miết ngày đêm ôm lấy bờ. Cứ thế mà hàng ngàn hàng vạn năm cứ mãi vời mặt yêu thương.
   Tôi không hiểu lắm, chỉ thấy trước biển một mình mình với làn gió lùa qua vai qua tóc thêm lạnh lẽo và cô độc. Trời ngã nắng chiều, nhìn biển cô đơn thêm một tí như có đường chân trời ở xa xa cuối mép biền nơi những con tàu đáng cá chong đèn giăng thành hàng lung linh như có một thành phố rực rỡ ngoài đó mà tôi cố mãi không thể nào tới được.
   Nơi tôi ngồi là một bờ biển cát trắng, trước mặt là làm nước đen đang rào rạt cùng thoai thoải bờ cát ôm ấp nhau. Chỉ có tôi với ánh nhìn ra xa mà  thấy mình cô đơn vô hạn. 
   Không nơi nương nấu cho cái tâm hồn đang buồn bã, không bờ vai nương tựa cho cái tấm thân bé nhỏ trước biển khơi. Không một hơi thở quen thuộc để nhung nhớ, không giọng nói, giọng cười để hòa chung. Cái ngày tội nghiệp trống rỗng, lạnh lùng đến chạnh lòng đó nhưng một dấu chấm trong cuộc đời. Ai rồi cũng chọn bến dừng chân, cái ngày ấy họ chọn nắm tay nhau, còn tôi thì chọn ngồi một mình và buông tay. để cho tất cả bình yên. 
   Cứ ngỡ mình sẽ đi đến cuối cuộc đời ngày hôm đó nhưng không hiểu vì sao, biển vắng cứ réo rắt và tôi cứ lặng yên ngồi nghe tiếng nấc. 
   Nỗi buồn nào cứ chiếm lấy hết tâm can trong im lặng, tôi có một cái thuở không ai có thể bước vào thế giới của mình. Tuổi trẻ, những năm tháng xui ngược, nói cười, hồn nhiên chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi vẫn là đứa xấu xí kêu kỳ không ai hiểu được. Tất cả họ chỉ là vạn vật và rồi củng mệt mỏi ra đi, chọn lựa bỏ lại tôi một mình nơi biển vắng. Hối tiếc hay hờn dỗi... tôi đã không cần biết đến nữa. Sẽ không ai dám bảo lựa chọn của mình là sai trái. Chỉ một ánh nhìn là biết cả đời đã không còn có thể chạm tay nhau.
   Loay hoay mãi rồi trời cũng mở bình minh, những tia nắng nơi mở trời ít ỏi mà rạng ngời dẫn dắt đôi chân bé nhỏ của tôi theo bờ cát dài vô tận. Có ai đếm được gió biển đã phải xóa đi của tôi bao nhiêu dấu chân, dấu dùm tôi bao giọt nước mắt và cất dùm tôi bao nhiêu tâm sự. 
   Nỗi buồn tuổi trẻ rồi cũng lặng lẽ qua đi. Nơi đó sóng vẫn vỗ dạt dào, hàng hàng sứ trắng vẫn nở ngát hương và lòng tôi còn ở đó với nổi nhớ tuổi thanh xuân bao năm qua tôi đã mong có ngày trở lại.
  Lại để thả hồn rảo bước và dấu thêm vào đó những năm tháng im hằng già đi không kịp  thấy. Để ru mình bằng giai điệu sóng biển mãi yêu bờ như chưa từng có một tình yêu như thế lớn cùng tôi.
                                                                                 Nhật ký, 01092015
                                                                                            Lê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét