Thứ Năm, 8 tháng 1, 2015

VỎ ỐC BIỂN CÔ ĐƠN



  Biển êm đềm nhưng sóng cuồn trong dạ. Không hiểu sao mình lại thích những vỏ ốc, vỏ sò và cái cảm giác thả chân trần rảo bước trên bờ cát mềm ven mép nước biển. 
  Vị mặn, làn gió chát và tiếng rì rào cứ thi thoảng nhấp nhô cuồn cuộn, hất cả vào mặt. Buổi sáng ở đó lạnh lắm, không người. Chỉ có mình thức sớm mong có ai dậy sớm cùng mình dạo biển. Nhưng đến cuối cùng thì thì thầm ấy củng chỉ có mình mình thoi thả rất xa... xa mãi đến khi ngoảnh lại không còn thấy resort nửa. 
   Nơi đó đặt biệt yên tỉnh đầy những hàng sứ trắng ngát hương, cát trắng, biển vắng và hiền hòa, thanh bình yên ả đến tê người. Bên núi bên biển và cứ thế mình thả lòng với cát trắng, đá côi. Những ngày tháng buồn bã cứ thế mà lặng lẽ trôi vô định như chính cuộc đời mình lúc ấy. Không dự định, không phấn đấu, không mục đích, không tình yêu và không nhung nhớ.
  Cái thuở sắp ra trường bạn bè điều đã có người yêu chỉ còn lại mình mình lủi thủi lang thang. Thuở có người gọi mình là người yêu mà tay không dám nắm, hò hẹn không dám nói và yêu không dám ngỏ. Cái người không làm mình nhớ chỉ làm mình cảm động thấy thương vay. Yêu thì không dám ngỏ nhưng cầu hôn thì nói những hai lần. Làm sao mà mình lại liều mình rời bỏ tất cả theo cái người chỉ học chung có gần 5 năm thân chưa đủ và hiểu củng chưa đủ. 
  Vì thế mà những hời trách số phận lớn dần theo ngày tháng bởi cái hủ tục con cả của dòng họ học xong phải về quê phụng dưỡng và hương khói. Ừ thì đi cứ đi, ở cứ ở, xa cứ xa... rồi ngày tháng trôi mọi cái cũng đi vào quỹ đạo của nó.
  Người và ta rồi cách trở, rồi cũng vội vã theo dòng đời nghiệt ngã. Chỉ còn lại một vỏ ốc trắng phau vẫn ngày đêm vỗ nhịp rì rào tiếng sóng nhắc về một tình si âm thầm, một nhẫn nhìn quên bỏ, một dã biệt quen sơ.
                                                                  Nhật ký, 01092015
                                                                              Lê.
   
   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét