Thứ Ba, 6 tháng 1, 2015

MÀU ẤM ÁP

   Có bao nhiêu thì hãy cứ sống hết bấy nhiêu thời gian ở đời, sống thật tốt, thật thà và cố mà hạnh phúc. Chẳng mấy chốc nữa sẽ thấy mình già đi bất lực và nhu nhược. Bởi rồi sẽ đến cái ngưỡng mặc kệ cho  nó diễn ra, tình cảm cũng vậy, sự việc củng vậy và cái chết của con người củng vậy.
  L đột nhiên nhận ra rằng L không còn có thể sống bằng những giấc mơ và nỗi nhớ nữa, thay vào đó là niềm đau và nỗi buồn. Nhưng kỳ thực diệu êm và trầm lắng lắm. Ngày ngày nhẹ nhàng đi qua trong lo toan cơm, áo, gạo, tiền. Thời gian chăm sóc cho bản thân không đủ thì làm gì có đủ thời gian để chăm sóc cho cái tâm tình khó tánh dở hơi của mình. Cứ bỏ mặc rồi củng qua. Nghĩ vậy rồi ngày tháng sẽ đi tới. 
 Ba mươi năm, lâu vậy củng qua rồi thì xá gì những ngày tháng phía sau. Có chút sợ nhưng chắc không đáng sợ lắm, miễn mỗi ngày nhà vẫn sáng đèn ấm áp là đủ.
 Con tạo xoay vần có đáng gì mà phải làm tội làm tình bản thân cho nhọc lòng đau khổ.
 To tát nhất vẫn là nụ cười của L. ánh nhìn của L và tâm hồn của L. Tự mình phải bao dung và thương yêu bản thân.
       Phải biết yêu bản thân_Lê.


   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét