Có đôi khi cứ nhớ mãi những gì ngày hôm đó nói với ce và ce nói với mình, thế mới hiểu can đảm là thế nào!? từ trước tới giờ L vẫn là đứa lí trí hơn cả, muốn hay không muốn gặp một người không có gì phải do dự, chưa đến lúc thì chưa gặp, mối quan hệ chưa đủ thì chưa gặp thế thôi. Nhưng vô hình củng có những lúc phải đắng lòng đớn đau mà cuối đầu thốt hết cả thành lời:
Em biết kgkhi quyết định lật sang trang, L cắt hết mọi mqh
xây cho mình một trường thành thật cao
thật vững, để yên tâm ở torng giấc mộng đó của mình.
Nhưng thật không ngờ
chỉ một sơ sẫy
tên đó đã đẩy cửa bước vào
rồi khuấy động tất cả
Khiến cho lòng L bây giờ kg ngày nào được bình yên
thế em nghĩ xem có nên gặp lại kg!?
tấm lòng đó, bờ vai đó
giọng nói, nụ cười đó.
ân tình đó
cứ thế mak khiến người ta trở mình thức giấc.
Trái tim chưa từng rung động lại đau khổ đến kg thể tin được.
Đến phải thốt hết cả ra lời
đôi khi đánh mất cả tự trọng tình cảm của bản thân.
Em nghĩ xem có nên gặp lại kg!?
Kg ai khuấy động.
người đó đừng đến
đừng làm quen
đừng ủi an
đừng dạy L biết buồn
biết vui
đừng dạy L biết chờ đợi
biết nhớ
và đừng dạy L học theo cụ ấy học cách yêu người khác
thì ở cái tuổi hơn 30 như L có cần phải sống cuộc đời ở tuổi
hơn 20 giống cụ ấy không!?
có cần phải đắn đo, nhỏ lệ mổi khi nhận đt của cụ ấy kg!?
Người đó tuyệt nhiên đã có tội vs L
thà đừng có cứ vậy im lặng bỏ đi
có lẽ mọi cái sẽ dần bình yên.
Lại tự nhiên bới lên rồi cứ thế mak ngổn ngang rồi bỏ đi
Em nghĩ có yên được kg!?
thà cứ vậy trên đời rồi lấy vợ sinh con cái có hơn kg!?
sao phải làm như vậy với người khác
sao phải đối như vậy với L
em nghĩ L có can đảm muốn gặp lại kg!?
Với một đứa tự trọng ngất trời như mình mà củng gạt bỏ để thốt thành lời những suy nghĩ thật lòng đến vậy, ngay cả bản thân đọc lại củng không tin nổi. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, cho đến bây giờ L vẫn nghĩ: " Giá người đó chưa bao giờ nhìn L!?" thì những nhớ nhung, đau đớn này sẽ diễn ra một cách khác không có quá nhiều nuối tiếc và đau thương như bây giờ. Bao lâu rồi ngần ấy thời gian, vẫn chưa đủ dài nhưng củng không phải ngắn cho nổi nhớ một người xa lạ. L không biết đã quên hay chưa nhưng mớ tóc đã dài ra như định mệnh xa cách bấy lâu.
Bảo sau những đớn đau này L làm sao có đủ can đảm gặp lại, cả gương mặt chưa từng gặp củng không đủ dũng cảm để nhớ. Thật như định mệnh biết trước, L không có gì để lưu giữ cả... nhưng lại có rất nhiều. Từng ngày tháng trôi qua trong một năm dài, từng khoảnh khắc thời gian ấy rồi sẽ theo L từng chút một. Cứ chạm tay vào ngày tháng là rơi ra một hình dung, bảo L có thể quên không!? Họ nói như dỗi rằng L giống đang tự đào mồ chôn mình, có chôn cất gì đâu tất cả chỉ tự nhiên lướt qua cuộc đời thành một dấu ấn thời gian, ràng buộc và nhắc nhớ.
Ai tội tình với ai không sao nói rõ được, hạnh ngộ cũng đã hạnh ngộ, lỡ làng củng đã lở làng, chia xa cũng đã chia xa như em đã nói:
tat ca nhug dieu cb noi ca deu ko co y
chi la ong troi da wa treu nguoi
cuop di ca cua chung ta
cuop di bao du dinh con dang dang do
ta hoi tiec 1 thi ca hoi tiec gap tram ngan lan
cuoc sog la vay
cuoc sog la vay
ko bao gio tron ven
thoi thi danh chap nhan cb ah.
L đã lần thứ hai chấp nhận thất bại trong cuộc đời mình. Không cần biết đến cuối cùng là gì hạnh ngộ chỉ đơn giản là hạnh ngộ mà thôi. Kíp này dẫu thời gian có quay trở lại L vẫn làm như vậy và rồi vẫn hối tiếc, vẫn nhớ nhung.
Cuộc đời của L là cả những chuổi ngày việc gì củng trể muộn và hiểu sau. Có lẻ vì hiểu sau mà hiểu nhiều hơn nên buồn nhiều hơn. Chưa lần nào nhìn rõ mình nhiều như lần này và củng chưa lần nào thật hiểu rõ một người như lần này. Chỉ là cái gì cần buông thì đành phải mấn môi đành buông tay mà thôi.
Vì thế mà người đã nhiều đêm mất ngủ chỉ để suy tư cho cuộc diện ngày sau củng như có những đêm thức trắng chỉ để hiểu rõ hơn rằng phải làm sao. Ai hiểu hết được tâm tư một con người vậy mà chỉ cần hơi thở củng đã như nói cạn lòng. Bởi vậy nên đêm thêm sâu, ngày thêm dài và xa cách thêm buồn bã cách xa.
Thật ngưỡng mộ một người đi vào đêm thâu trong cô độc. Ngưỡng mộ mình củng thật nhẫn tâm đã có thể bỏ mặt dù hiểu thấu. Chọn lựa và thời điểm là khó khăn nhất. L củng đã làm được. Dũng cảm... thật dũng cảm.
Để bây giờ L không đủ dũng cảm đối mặt.... dù biết vĩnh viễn chẳng có cơ hội nào gặp gỡ ở kíp này nữa. Ngay cả kíp sau thật lòng L cũng không dám gặp. Một đứa nhẫn tâm như L không nên được gặp lại nhau dù ở kíp nào!?
Hờn trách này vẫn mãi hờn trách nhưng bây giờ một lời xin lỗi củng không đủ tư cách để nói, không biết làm cách nào để nói. Bởi để giản đơn và gìn giữ một mối quan hệ tất cả cảm xúc, thấu hiểu gì L củng dấu cả vào trong, biết người thích L khen tặng, thích L tán thưởng... có khó khăn gì, mất mát gì L củng im lặng ....
Bi ai và buồn bã quá phải không!?
L không đủ sức để nghĩ thêm nữa ... trang nhật ký này dừng ở đây. L không muốn phải dằn vặt mình thêm nữa .... L sợ mình yếu đuối đến kiệt cả sức lực sau cùng.
Nhật ký, 01072015
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét