Làm sao để gỡ được một gút thắt trong lòng nếu nút thắt đó là do mình buộc.
Người ta khó để có cơm ăn, áo mặc, khó có nụ cười, hạnh phúc... còn mình có khó gì đâu mà cũng nhọc lòng đến vậy. Hay tại có được rồi mà không theo ý mình, vì sao lại mãi không vui.
Ở đời làm gì có cái gì theo ý người ... nhưng mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời mình, cái gai nhọn lại như có cách gì đó mọc thêm đôi ba cái. Mỗi lần đau đớn lại thêm dài ngày và mỗi lần lại khóc cái kiểu củng khác nhau.
Trái tim càng già đi càng mệt nhọc. Cơ thể củng mỏi theo ngày tháng. Nếu chết đi một mạch thì không sao nhưng đứa sợ xấu như mình sợ phải nhăn nheo, héo úa.
Vậy thật ra cái mình hy vọng theo đuổi là gì!? có thật là còn có cái theo đuổi và hy vọng. Trách nhiệm của mình thì phải cố cho xong, vậy thì có gì phải hối tiếc và ngậm ngùi.
Nhưng kẻ không cô đơn mà suốt đời cô độc như mình muốn than thở củng khó khăn. Tất cả chỉ có thể thở than với chính linh hồn của mình mà thôi. Thế giới bên ngoài lạnh lùng và đơn độc, mọi chuyển động quanh mình như chiếc lá rơi không tiếng động sau lưng.. nhưng thế giới bên trong lòng động đậy không yên. Đôi khi muốn nói với ai điều gì đó nhỏ thôi nhưng người lại không hiểu và mình củng không biết phải nói chổ nào, bắt đầu từ chút nhỏ nào trong cái mớ hỗn độn của mình.
Những lúc đất trời lãng dung, trái tim lộn xộn, ngọc đá lẫn lộn, nước mắt không cạn như bây giờ lại ước ao có ai đó gọi tên mình hay chí ít củng nói với mình một lời nho nhỏ.
Nơi đây lạnh lẽo, cô đơn quá ... người cho tôi gọi tên người một lần có được không, cái tên người bảo tôi gọi đó - Co - nếu có người ở đây thì tốt quá. Sẽ không để tuj buồn một mình đến không gượng dậy nổi như hôm nay.
Người biết không!? tuj đã từng cảm tạ ơn trời cuối cùng củng để cho tuj biết mình củng quan trọng với ai đó quan trọng với mình, củng không phải chỉ suốt đời làm kẻ cô độc. Nhưng củng oán trách ông trời không tiết lời vì cái lẽ đau đớn nhất ở đời là có rồi lại mất.
Giờ là những ngày cuối năm lại nhắc cho tuj nhớ cái cành mai Co còn nợ tuj hồi năm đó. Không gặp nhau nên không mang đến cho tuj được thì xem như tuj không nhận, ai bảo lại ghi sổ nợ tuj làm gì! nợ thì phải trả. Cơ mak cớ sự thành ra như hôm nay tuj phải đòi ở đâu, đòi ai bây giờ!? Co bảo mỗi năm hoa mai điều nở. Tuj rồi biết phải làm sao!?
Định mệnh cuộc đời đã định sẵn, oán trách, bi thương chỉ toàn làm lòng cay đắng. Nhưng không thoát ra được khỏi cái hố hẩm này thì lòng yếu lòng thương tâm.
Nhật ký, 01232015
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét