Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Nỗi buồn ngày cuối năm


  Em!
  Với mảnh đời vắt ngang nhiều nỗi niềm cứ nghe đâu đó lẫn trong sự đủ của mình là những góc khuất đau đau. Có ai  người như em cứ muốn bảo vệ vuông tròn, chăm chút  cho trái tim thì lại mỗi ngày cứa vào nó thêm một chút đau thương.


  Từ lúc nào và vì đâu em đã nguyện từ bỏ đam mê, đêm cuộc đời mình sống cho những trăn trở đời thường, cho hạnh phúc bình dị như bao người. Nhưng cái em có được lại như một chiếc cốc thủy tinh. Giữ gìn nó đến vô cùng nhưng cũng bị lu mờ và rạn nức. Em cũng đã cố sức lau chùi nhưng dường như đã sức cùng lực kiệt.


  Mệt mỏi trên con đường dài buồn bã của mình, em muốn buông tay mà không thể. Còn có cái nếu giữ bước chân, em đâu nỡ lòng nào rời bỏ.


  Chọn cho mình con đường để đi là mong đến một bến mới, mở ra một cuộc đời mới. Nhưng cũng chỉ như người ta thay áo, áo thì mới và con người thì vẫn cũ rích với ngổn ngang những nỗi niềm và tủi khổ.


  Em làm gì đủ sức bao dung cuộc đời người khác mà tham lam đến vậy, để đến phút lưng chừng lại đau đớn nhận ra có lẽ mình đã sai khi chọn con đường đó. Ý nghĩa cuộc đời tàn lụi dần theo tháng năm thời gian. Hy vọng tắt hẳn trong đôi mắt ưu phiền của em. Mùa nào cũng chỉ là những ngày cuối thu lành lạnh oi bức và nghèn nghẹn.

  Em đã cố rất nhiều cố cười, cố vui và cố hài lòng với tất cả nhưng em đã không dấu được nỗi thất vọng ê chề trong đôi mắt màu nâu vẫn buồn của mình.


  Đã từ rất lâu em không soi gương trang điểm, không chỉnh chu ăn mặc, cứ tóc thẳng, buộc chặt, quần áo không rách rưới là bước ra đường và bắt đầu cười nói như người uống rượu đang ngà ngà sắp say. Có đôi khi tự hỏi lòng không biết mình đang nói gì và nhất là đang nghĩ gì!


  Tồn tại cuộc đời mình quá dài mà em thì không thể buông tay. Đối mặt với nó mỗi ngày khiến em dường như không thể trụ thêm nữa. Cứ lê mãi hết bước này sang bước khác cho qua ngày qua tháng, ngày đến lại mong đêm và đêm lại mong hóa ngày mà cũng chẵn biết là để làm gì.


  Ừ thì vẫn cứ vậy không bạn bè, ít người thân và cô độc trong tổ ấm của mình. Trách nhiệm và những cố gắng điên cuồng có giữ mãi được một cuộc đời. Hay đến lúc đó chết đi, em vẫn chỉ là một chú chim lạc loài trơ trọi mà em thì kỳ thực là không muốn như vậy, hoàn toàn không muốn.

                                                                                 Nỗi buồn ngày cuối năm.
                                                                                                Lê.

Chủ Nhật, 22 tháng 12, 2013

Mai là giáng sinh

     Chiều nay đông lạnh buồn lắm,

     Em biết một điều rằng bàn tay ấy sẽ chẳng bao giờ có thể nắm lấy tay em. Như hoa anh đào vẫn nở mỗi năm, em nhớ một người, người ấy đã rất xa xôi. Vậy mà, em cứ ngỡ họ chỉ chơi với em trò chơi cút bắt. Im lặng trở về và im lặng rời đi để lại nơi mỗi người một nỗi da diết nhớ vụng về.

      Có lẽ lần đi này là lần đi dài nhất trong trò chơi tàn nhẫn đó.

     Người đến dạy tôi chơi trò chơi quên-nhớ để rồi đằng đẵng để lại trong tôi nỗi hụt hẫng, bàng hoàng. Ai đếm được giùm tôi bao tháng ngày trôi mak ngỡ như mới hôm qua tất cả như ngày nào còn đâu đó. Bảo tôi phải làm sao những tháng năm còn lại.

     Sài gòn lạnh buốt từ tim, phố vẫn lấp lánh đèn màu mà tôi lang thang không có nơi để chờ để đợi. Không có chốn để dừng chân, không có chổ để trông về. Nơi đó tôi còn không dám đi ngang, sợ vướn vai áo làm mình khóc tội. Sợ thấy màu buồn khắc khoải trái tim.

        Giáng sinh, hai từ làm đau khổ tâm can. Mùa trước, họ đã về đã mong gặp, vậy mà tôi đã nhẫm tâm cầm lòng không đến. Nuối tiếc trong họ những ngày dài nhớ nhung sau đó. Còn tôi lại an tâm rằng mình đã làm được. Đúng-sai ở chổ nào trong cái cuộc đời nhiều mắc mớ của tôi. 

        Ở đời gặp gỡ làm gì một người xa lạ cho mình đau thương...

                                                                   Nhật ký, mùa noel 2013
                                                                                Lê.

Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

GIẬN HỜN


Thuở người ta còn giận tui
Nụ cười tắt hẳn ngậm ngùi mắt buông
Mặc trời làm nhỏ mưa tuôn
Lang thang trên phố muôn phương hững hờ
Tui ngồi lặng tiếng ơ thờ
Xót người lạnh ướt làm thơ dỗ giành
Thời gian mới đó trôi nhanh
Giờ đây tui dỗi ai giành dỗ tui
Người đi chắc cũng ngậm ngùi
Còn tui ở lại tủi hờn đắng cay








...................



Cậu buồn tớ cũng buồn thay
Vì mình xa cách muôn mây một trời
Vậy mà cậu giận sương phơi
Làm lòng tớ cũng chơi vơi đêm dài

Dỗi hờn chuyện thở lạ kỳ
Giận gì giận chuyện tớ lì khóc dai
Mắng cho, cậu kể chuyện cười
Tớ rằng thật quá vô tâm cậu à

Biết đâu buồn ấy chảy qua
Cậu buồn thay tớ mấy ngày hôm sau
Vậy mà tớ có biết đâu
Hứa mang cho cậu món quà cùng ăn

Ai ngờ tớ hứa chưa xong
Cậu đành rời bỏ tớ mong một mình
Ngồi ngóng nỗi nhớ lặng thinh
Lỗi lầm nhiều  mối vô tình tớ gieo


Ưu phiền cậu đã mang theo
Quà giành cho cậu tớ đành cất chung
Cậu giành cho tớ nhớ nhung
Tớ đành cho cậu cả trời đau thương

Bây giờ cậu ở nơi đâu
Tớ ngày đêm vẫn mong cầu bình yên
Mong ngày mưa tạnh khắp miền
Cậu về tớ trả đầu tiên món quà

Lấy lại cậu những ngày qua
Nỗi buồn nỗi tủi những ngày đổ mưa
Những quà cho tớ ngày xưa
Cậu giành tặng tớ hãy còn chưa  đưa

Nữa mai trong gió sao thưa
Cậu về gột sạch nỗi buồn tháng năm
Quên  mình hờn dỗi trối trăn
Trọn đời như đã kíp này chưa quen./.
Giận hờn,12202013
Lê.
































Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Tự tình của em

     Người ta ước mơ gì hỡi em!?
    Một giấc ngủ nhẹ nhàng trên vai người lạ đã quen...một ước mơ thật buồn cho một cuộc đời quá vội. Em để cuộc đời mình qua đi bằng những ước mơ ngọt ngào như thế đó.
   Có đấy cả trời tiếc nuối, đau thương trên cái gọi là số mệnh đời em. Mùa nào cũng là mùa đông, ngày nào cũng là những ngày lạnh giá đầy gai trong tim. Có người hỏi sao em không chọn!? em ngậm ngùi trả lời rằng: em không biết!? Có gì em được chọn lựa trong cuộc đời này.
    Ràng buộc của em vô hình thôi chỉ là mong muốn của đấng sinh thành, chỉ là ánh mắt buồn của mẹ chỉ là nụ cười không thể nở của ba. Thế đấy em đã đi về ngã rẽ cuộc đời bỏ lại tất cả những ước mơ trẻ dại....


   Nhưng giận hời đời mình lớn hơn tất thẫy nên với em được mặt áo hồng cài hoa lên tóc trong tay ấm yêu thương chỉ là một ảo ảnh xa mờ còn xót lại.
   Dường như có ai đó đã cắt ngang đời bỏ lại mình em, cỏ hoa vẫn xanh nụ mà đời ngắn đi đến tội. Em rồi chỉ là nàng công chúa cô đơn trong 
cung điện cuộc đời vô định. Vòng tay mơ ước được đổi bằng thô ráp ánh mắt thương vụng về của người lạ phố quen. Vườn hồng mơ ước được đổi bằng muôn vàn nước mắt mỗi đêm. 

   Có ai đó đã vô tình trở thành chàng gù trong giấc mơ của em. Thương, vươn, tội đời em đã nhận thì phải đi cho trọn cuộc đời còn lại bằng tất cả tấm lòng.
   Hiểu rằng mình phải dẹp bỏ tất cả, đẩy lùi tất cả về ngày hôm qua và cố ngẩng cao đầu đi về phía trước. Đi về phía trước với những góc nhỏ tan vỡ trong tim không có hoa, không một vòng tay ấm, không ước mơ, không đợi chờ ... chỉ có ảo vọng để dệt mộng tự diều mình băng qua cuộc đời cho dễ dàng, nhẹ nhàng đi một chút. Âu đâu đó có lẽ cũng là số phận cuộc đời. Đã là số phận thì ta nên nhận lấy như rằng đâu đó nó đã được chỉ định tồn tại từ lúc ta vừa mới cất tiếng oa oa chào đời ngày nào đó xa xôi...
                                                             Nhật ký, ngày 12202013
                                                                          Lê.

Thứ Năm, 19 tháng 12, 2013

Đóa hoa nở muộn thứ nhất

   Em vẫn thường hay tự hỏi tại vì sao tình yêu của em mãi mãi chỉ là những đóa hoa nở muộn. Em cũng như bao người muốn yêu thương và được yêu thương nhưng thật buồn khi đóa hoa hồng màu đỏ chỉ nở khi em không còn đường để quay trở lại dù chì một lần.

   Bây giờ anh mới bộc bạch tình yêu đã giành cho em, bây giờ anh mới giành cho em không gian tình yêu riêng của chúng ta sau tất cả khoảng trống cách xa. Tình yêu của em như trò chơi cút bắt. Ngày ấy em đã từng thử cho phép mình gần anh, cho phép mình thử yêu anh nhưng anh lại là người rời bỏ hay nói cách khác là chạy trốn khi vòng tay ôm chưa thể chặt một lần. Để lại cho em cả chủi nghi ngại tuổi xuân.

   Em không biết tình yêu này bao lớn lao mà bao lần anh nói yêu rồi chạy mất khỏi tình yêu ấy. Bây giờ anh tự tin gì để lại vạch cho em khoảng trời tình yêu đã củ. Anh tự tin gì sau ngần ấy năm mà muốn khơi lại tình yêu đó khi nó đã hóa thành tro theo gió trong em. Em không còn bé dại như ngày xưa để có thể nghe những ngọt ngào từ anh. Em không phải chỉ là cô em gái Út nhỏ như ngày nào anh vẫn đưa đón đùa trêu. Sau ngần ấy năm, trải ngần ấy lạc lỏng ở đời em không còn là em ngày xưa nữa. Những nô nức yêu thương cũng đã chết tự lâu rồi.

      Giờ đây anh không là gì trong thế giới của em nữa, nơi đó chỉ có em, thiên đường của em, mơ ước của em và nỗi nhớ dại khờ của em không hẵn chỉ dành cho anh. Em hiểu hết khát khao, mong mỏi và tình yêu anh dành cho em nhưng anh đã làm gì nó để bây giờ khi em và anh cùng quay ngược về hai lối và ngày một xa cách hơn, xa cách hằng vĩnh viễn thì anh làm được gì cho em. An muốn bù đắp, muốn lấy lại cho em tuổi xuân mơ ước, lấy lại cho trái tim em nồng nàn ngày ấy. Có lẽ đã trễ tất cả rồi vì trái tim là của em, cửa lòng là của em và em đã khép lại tất cả.

   Cảm ơn anh vẫn luôn nhớ em, cảm ơn anh vẫn luôn mong em, cảm ơn anh vẫn luôn yêu em nồng nàn như thế. Như mơ ước ..... tình yêu này đã ngủ yên thì đừng lay động nó nữa. Anh nhớ!

                                                                 Viết cho anh Hai 

                                                                           Lê.

Thứ Ba, 17 tháng 12, 2013

Đợi Chờ Cô Đơn


    Có hôm gác lại những bận rộn bộn bề để tình cờ ngồi tâm sự qua cái màn hình nho nhỏ với một người bạn và câu chuyện là những yêu thương. Cái khái niệm mơ hồ trong mỗi người.  

    Người ta thường không biết mình có còn yêu hay đã hết yêu mà chỉ biết một điều là nhớ và vẫn nhớ một người cho dù người đó có như thế nào. Cuộc sống thật lạ khi mà ta vẫn cứ mãi nhớ về người đã qua, tình cảm đã qua. Có lẽ vì ta đã không nắm bắt được nó nên vấn vươn, khổ sở. Nhưng lại không chọn cách đối mặt để tìm quên tìm nhớ.   

    Mỗi người có một góc khuất mãi không thể quên, tôi, người ta và chắc là ai ai cũng có. Tại sao ta mãi không thể quên, nhân loại còn đau khổ nhiều vì nhớ quên những phụ phàng đã mất. Những hạnh phúc nữa vời luôn để lại những ấn tượng tốt và những ký ức đau thương. Chính vì vậy,con người ta cứ lấy cái tốt đó để nuôi dưỡng cái đau thương không quên đi được. 

    Người ta cô đơn khi trong lòng không có chổ dựa tình cảm khi ta trống rỗng không bàn tay nếu với. Người ta không khóc bên bờ chờ đợi nhưng lòng thì rất buồn. buồn nhiều lắm vì nỗi nhớ cứ lớn dần theo thời gian xa cách. Không có phép màu nào cho một người chỉ biết đợi chờ trong im lặng!  

                                             Đợi chờ cô đơn-12182013
                                                                 Lê.


Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013

Cây Đào Già đang quả...


      Đôi khi thấy mình ngổ nghịch hết biết, tội nghiệp cái cây đã già đến hơn trăm tuổi mà còn bị mình cứ mắng mỏ vì cái tội không có quả.

    Mình là tội tình lắm lắm vì hôm nay đeo mắt kiếng đến gần mới thấy rõ mồn một là nó đang kết đầy quả. Những quả non xanh màu đầy cành vừa to vừa nhỏ í ới nhìn mình to nhỏ, chắc bọn nó mắng mỏ ngược lại mình vì cái tội mắng oan cái thân cây già vừa qua sương gió trong trận mưa bão cuối mùa hổm rồi.


    Hoa rụng đầy sân hồng rực một màu xác pháo nhìn tan thương trong mưa gió tả tơi, không phai màu sau bao lần rơi rụng đẩy đưa, mình đứng nhìn mà ngẩn ngơ thấy lòng man mát một nỗi buồn những ngày cũ đã qua. Biết là đã qua nhưng nơi đây từng nơi, từng chốn, từng góc sân ngọn cỏ, gốc cây gắng với bao kỷ niệm làm đau lòng người ở lại.

    Lê đã ở đây kể cho họ nghe về cái cây của mình, về nơi mình đang làm việc và về một phần đời mình đã sống. Nơi mà họ đã có lần đến trong mơ hồ ảo ảnh, nơi mà không cần tả như bài văn tả cảnh của mình họ cũng đã rõ mồn một. Nơi mà họ đã tình cờ gặp mình và trở về làm bạn với một cái tên mà họ chỉ chắc chắn là mình khi nghe hết bài văn tả cảnh công ty của mình vào một chiều lành lạnh hơi thu. Nơi mà mỗi mùa hoa nỡ quả sai lại nhớ đến họ vô cùng. Một người dưng chưa từng gặp.

    Nơi mà mỗi sáng bước vào cổng là được chào dón bằng một màu hồng rực rỡ đầy sân và một tin nhắn "chào buổi sáng cụ bà!" với cái mặt cười còn ngáy ngủ.


  Những nụ hoa nho nhỏ màu hồng đầy cành lá, mỗi đóa hoa mang trong nó hàng bao nhiêu cánh hoa, những cánh hoa bé ti ti chằn chịt nấp trong từng tán lá khoe sắc gọi mời. Lê đã không biết bao mùa hoa nở đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn, dưới tán cây Lê im tiếng thở nghe trăm hoa đang nô nức khoe sắc cười đùa, nghe lắc rắc những cánh hoa rơi trên vai mình. Cổ tích cho Lê giữa cuộc đời. Ngắm hoa lòng quên đi muộn phiền trong thoáng chốc. Cho gió lùa qua khẽ tóc tung bay để thấy mình vẫn trẻ dại như ngày nào yêu cái loài cây lạ.


   

Thân thì xù xì, lá thì thô kệch to to nhưng hoa thì như vòng xoay cuộc đời cứ đến mùa lại nở tua tủa rực một màu hồng tha thiết. Màu hoa nhắc Lê nhớ ngày cũ, ngày còn ở quê, cũng vì yêu cái cây lạ mà đứng hoài trước cửa nhà hàng xóm ngắm say mê. Anh hai hay bảo " Em say hoa hơn say người, anh cũng đẹp sao không thấy em ngắm anh!". Ờh! thì anh có lẽ không đủ sức thu hút em bằng cái cây, cái cây đẹp lạ với một người cũng lạ như Lê.

  Mùa cây trái năm nay mưa bão nhiều hơn cái cây mất hai mùa không có quả, Lê lại ngẩn ngơ nhìn cái cây tiếc rẽ trong đau đớn.



    Hôm nay, lấp ló vài nụ hồng hồng sau lá, chắc thương Lê hay buồn cây lại đầy quả màu xanh. Hoa rụng làm Lê đau buồn, cây sai quả Lê lại vui khấp khởi, 

   Nhưng đâu đó cứ ẩn hiện một nỗi buồn dài sau cái thân cây già nua trăm tuổi. Lê tủi hờn, Lê buồn bã Lê trút cả vào gốc cây già  sừng sững không mệt mỏi.

   Có lẽ vì Lê đa đoan một đời nên khó quên khó bỏ, khó phôi pha lòng mình sau tất cả những chuyện đã qua ... nhưng dường như trên cao đó, có ai đó chắc đang dõi mắt nhìn Lê thương lắm nên mỗi lần ngước mắt nhìn cây Lê thấy lòng mình có điều gì đó vui vui ngùi ngùi như được an ủi.

  Lê chưa bao giờ nghĩ nếu một ngày Lê không còn đến đây mỗi ngày hay cái cây không còn ở nơi đó nữa vì người ta sẽ xây cất nhà to ... thì liệu Lê sẽ như thế nào!?

                                                                       Nhật ký, ngày 12172013
                                                                                        Lê.


   Ngày mới, em thức giấc trong thảng thốt giật mình sau giấc mơ dài buồn bã, có ai đó cứ cười và chỉ nhìn em cười thật tươi mà không nói một lời nào, nụ cười đó ẩn sau bóng dáng những người thân mến của em, một nụ cười thật hiền hòa và mừng vui khôn tả như cái thân thương của một người đi xa lâu ngày tìm ghé thăm....
   Mùa đông Sài gòn không lạnh lắm nhưng không biết tự lúc nào đó lòng em cứ lạnh dần đi và buồn bã ngày càng sâu. Bao nỗi sầu cay cứ chồng chất, phải chăng cứ phải trải hết mới nên người. Thế thì kíp này của em đau lắm lắm.
   Có người đã đến và đi như gió trong cuộc đời của em. Cái họ để lại không ánh mắt, không nụ cười, không gương mặt thân quen. Chỉ là những thói quen nhắn nhủ, yêu thương, là những món quà, những tin nhắn mỗi người cất giữ cho riêng mình. Giờ đâu đó quanh đây dường như họ vẫn hiện hữu. Sự ra đi của họ dường chỉ như một trò đùa của số phận. Họ chỉ đùa với em mà thôi. Một lúc nào đó khóc hết rồi em sẽ quen, sẽ có thể quên.
   Nước mắt sẽ còn lăn nữa!?
                                                                                Nhật ký, ngày 12162013
                                                                                             L.