Đợi Chờ Cô Đơn
Có hôm gác lại những bận rộn bộn bề để tình cờ ngồi tâm sự qua cái màn hình nho nhỏ với một người bạn và câu chuyện là những yêu thương. Cái khái niệm mơ hồ trong mỗi người.
Người ta thường không biết mình có còn yêu hay đã hết yêu mà chỉ biết một điều là nhớ và vẫn nhớ một người cho dù người đó có như thế nào. Cuộc sống thật lạ khi mà ta vẫn cứ mãi nhớ về người đã qua, tình cảm đã qua. Có lẽ vì ta đã không nắm bắt được nó nên vấn vươn, khổ sở. Nhưng lại không chọn cách đối mặt để tìm quên tìm nhớ.
Mỗi người có một góc khuất mãi không thể quên, tôi, người ta và chắc là ai ai cũng có. Tại sao ta mãi không thể quên, nhân loại còn đau khổ nhiều vì nhớ quên những phụ phàng đã mất. Những hạnh phúc nữa vời luôn để lại những ấn tượng tốt và những ký ức đau thương. Chính vì vậy,con người ta cứ lấy cái tốt đó để nuôi dưỡng cái đau thương không quên đi được.
Người ta cô đơn khi trong lòng không có chổ dựa tình cảm khi ta trống rỗng không bàn tay nếu với. Người ta không khóc bên bờ chờ đợi nhưng lòng thì rất buồn. buồn nhiều lắm vì nỗi nhớ cứ lớn dần theo thời gian xa cách. Không có phép màu nào cho một người chỉ biết đợi chờ trong im lặng!
Đợi chờ cô đơn-12182013
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét