Người ta ước mơ gì hỡi em!?
Một giấc ngủ nhẹ nhàng trên vai người lạ đã quen...một ước mơ thật buồn cho một cuộc đời quá vội. Em để cuộc đời mình qua đi bằng những ước mơ ngọt ngào như thế đó.
Có đấy cả trời tiếc nuối, đau thương trên cái gọi là số mệnh đời em. Mùa nào cũng là mùa đông, ngày nào cũng là những ngày lạnh giá đầy gai trong tim. Có người hỏi sao em không chọn!? em ngậm ngùi trả lời rằng: em không biết!? Có gì em được chọn lựa trong cuộc đời này.
Ràng buộc của em vô hình thôi chỉ là mong muốn của đấng sinh thành, chỉ là ánh mắt buồn của mẹ chỉ là nụ cười không thể nở của ba. Thế đấy em đã đi về ngã rẽ cuộc đời bỏ lại tất cả những ước mơ trẻ dại....
Nhưng giận hời đời mình lớn hơn tất thẫy nên với em được mặt áo hồng cài hoa lên tóc trong tay ấm yêu thương chỉ là một ảo ảnh xa mờ còn xót lại.
Dường như có ai đó đã cắt ngang đời bỏ lại mình em, cỏ hoa vẫn xanh nụ mà đời ngắn đi đến tội. Em rồi chỉ là nàng công chúa cô đơn trong cung điện cuộc đời vô định. Vòng tay mơ ước được đổi bằng thô ráp ánh mắt thương vụng về của người lạ phố quen. Vườn hồng mơ ước được đổi bằng muôn vàn nước mắt mỗi đêm.
Có ai đó đã vô tình trở thành chàng gù trong giấc mơ của em. Thương, vươn, tội đời em đã nhận thì phải đi cho trọn cuộc đời còn lại bằng tất cả tấm lòng.
Hiểu rằng mình phải dẹp bỏ tất cả, đẩy lùi tất cả về ngày hôm qua và cố ngẩng cao đầu đi về phía trước. Đi về phía trước với những góc nhỏ tan vỡ trong tim không có hoa, không một vòng tay ấm, không ước mơ, không đợi chờ ... chỉ có ảo vọng để dệt mộng tự diều mình băng qua cuộc đời cho dễ dàng, nhẹ nhàng đi một chút. Âu đâu đó có lẽ cũng là số phận cuộc đời. Đã là số phận thì ta nên nhận lấy như rằng đâu đó nó đã được chỉ định tồn tại từ lúc ta vừa mới cất tiếng oa oa chào đời ngày nào đó xa xôi...
Nhật ký, ngày 12202013
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét