Thứ Hai, 16 tháng 12, 2013


   Ngày mới, em thức giấc trong thảng thốt giật mình sau giấc mơ dài buồn bã, có ai đó cứ cười và chỉ nhìn em cười thật tươi mà không nói một lời nào, nụ cười đó ẩn sau bóng dáng những người thân mến của em, một nụ cười thật hiền hòa và mừng vui khôn tả như cái thân thương của một người đi xa lâu ngày tìm ghé thăm....
   Mùa đông Sài gòn không lạnh lắm nhưng không biết tự lúc nào đó lòng em cứ lạnh dần đi và buồn bã ngày càng sâu. Bao nỗi sầu cay cứ chồng chất, phải chăng cứ phải trải hết mới nên người. Thế thì kíp này của em đau lắm lắm.
   Có người đã đến và đi như gió trong cuộc đời của em. Cái họ để lại không ánh mắt, không nụ cười, không gương mặt thân quen. Chỉ là những thói quen nhắn nhủ, yêu thương, là những món quà, những tin nhắn mỗi người cất giữ cho riêng mình. Giờ đâu đó quanh đây dường như họ vẫn hiện hữu. Sự ra đi của họ dường chỉ như một trò đùa của số phận. Họ chỉ đùa với em mà thôi. Một lúc nào đó khóc hết rồi em sẽ quen, sẽ có thể quên.
   Nước mắt sẽ còn lăn nữa!?
                                                                                Nhật ký, ngày 12162013
                                                                                             L.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét