Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

Nỗi buồn ngày cuối năm


  Em!
  Với mảnh đời vắt ngang nhiều nỗi niềm cứ nghe đâu đó lẫn trong sự đủ của mình là những góc khuất đau đau. Có ai  người như em cứ muốn bảo vệ vuông tròn, chăm chút  cho trái tim thì lại mỗi ngày cứa vào nó thêm một chút đau thương.


  Từ lúc nào và vì đâu em đã nguyện từ bỏ đam mê, đêm cuộc đời mình sống cho những trăn trở đời thường, cho hạnh phúc bình dị như bao người. Nhưng cái em có được lại như một chiếc cốc thủy tinh. Giữ gìn nó đến vô cùng nhưng cũng bị lu mờ và rạn nức. Em cũng đã cố sức lau chùi nhưng dường như đã sức cùng lực kiệt.


  Mệt mỏi trên con đường dài buồn bã của mình, em muốn buông tay mà không thể. Còn có cái nếu giữ bước chân, em đâu nỡ lòng nào rời bỏ.


  Chọn cho mình con đường để đi là mong đến một bến mới, mở ra một cuộc đời mới. Nhưng cũng chỉ như người ta thay áo, áo thì mới và con người thì vẫn cũ rích với ngổn ngang những nỗi niềm và tủi khổ.


  Em làm gì đủ sức bao dung cuộc đời người khác mà tham lam đến vậy, để đến phút lưng chừng lại đau đớn nhận ra có lẽ mình đã sai khi chọn con đường đó. Ý nghĩa cuộc đời tàn lụi dần theo tháng năm thời gian. Hy vọng tắt hẳn trong đôi mắt ưu phiền của em. Mùa nào cũng chỉ là những ngày cuối thu lành lạnh oi bức và nghèn nghẹn.

  Em đã cố rất nhiều cố cười, cố vui và cố hài lòng với tất cả nhưng em đã không dấu được nỗi thất vọng ê chề trong đôi mắt màu nâu vẫn buồn của mình.


  Đã từ rất lâu em không soi gương trang điểm, không chỉnh chu ăn mặc, cứ tóc thẳng, buộc chặt, quần áo không rách rưới là bước ra đường và bắt đầu cười nói như người uống rượu đang ngà ngà sắp say. Có đôi khi tự hỏi lòng không biết mình đang nói gì và nhất là đang nghĩ gì!


  Tồn tại cuộc đời mình quá dài mà em thì không thể buông tay. Đối mặt với nó mỗi ngày khiến em dường như không thể trụ thêm nữa. Cứ lê mãi hết bước này sang bước khác cho qua ngày qua tháng, ngày đến lại mong đêm và đêm lại mong hóa ngày mà cũng chẵn biết là để làm gì.


  Ừ thì vẫn cứ vậy không bạn bè, ít người thân và cô độc trong tổ ấm của mình. Trách nhiệm và những cố gắng điên cuồng có giữ mãi được một cuộc đời. Hay đến lúc đó chết đi, em vẫn chỉ là một chú chim lạc loài trơ trọi mà em thì kỳ thực là không muốn như vậy, hoàn toàn không muốn.

                                                                                 Nỗi buồn ngày cuối năm.
                                                                                                Lê.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét