Đôi khi thấy mình ngổ nghịch hết biết, tội nghiệp cái cây đã già đến hơn trăm tuổi mà còn bị mình cứ mắng mỏ vì cái tội không có quả.
Mình là tội tình lắm lắm vì hôm nay đeo mắt kiếng đến gần mới thấy rõ mồn một là nó đang kết đầy quả. Những quả non xanh màu đầy cành vừa to vừa nhỏ í ới nhìn mình to nhỏ, chắc bọn nó mắng mỏ ngược lại mình vì cái tội mắng oan cái thân cây già vừa qua sương gió trong trận mưa bão cuối mùa hổm rồi.
Hoa rụng đầy sân hồng rực một màu xác pháo nhìn tan thương trong mưa gió tả tơi, không phai màu sau bao lần rơi rụng đẩy đưa, mình đứng nhìn mà ngẩn ngơ thấy lòng man mát một nỗi buồn những ngày cũ đã qua. Biết là đã qua nhưng nơi đây từng nơi, từng chốn, từng góc sân ngọn cỏ, gốc cây gắng với bao kỷ niệm làm đau lòng người ở lại.
Lê đã ở đây kể cho họ nghe về cái cây của mình, về nơi mình đang làm việc và về một phần đời mình đã sống. Nơi mà họ đã có lần đến trong mơ hồ ảo ảnh, nơi mà không cần tả như bài văn tả cảnh của mình họ cũng đã rõ mồn một. Nơi mà họ đã tình cờ gặp mình và trở về làm bạn với một cái tên mà họ chỉ chắc chắn là mình khi nghe hết bài văn tả cảnh công ty của mình vào một chiều lành lạnh hơi thu. Nơi mà mỗi mùa hoa nỡ quả sai lại nhớ đến họ vô cùng. Một người dưng chưa từng gặp.
Nơi mà mỗi sáng bước vào cổng là được chào dón bằng một màu hồng rực rỡ đầy sân và một tin nhắn "chào buổi sáng cụ bà!" với cái mặt cười còn ngáy ngủ.
Những nụ hoa nho nhỏ màu hồng đầy cành lá, mỗi đóa hoa mang trong nó hàng bao nhiêu cánh hoa, những cánh hoa bé ti ti chằn chịt nấp trong từng tán lá khoe sắc gọi mời. Lê đã không biết bao mùa hoa nở đứng ngẩn ngơ ngắm nhìn, dưới tán cây Lê im tiếng thở nghe trăm hoa đang nô nức khoe sắc cười đùa, nghe lắc rắc những cánh hoa rơi trên vai mình. Cổ tích cho Lê giữa cuộc đời. Ngắm hoa lòng quên đi muộn phiền trong thoáng chốc. Cho gió lùa qua khẽ tóc tung bay để thấy mình vẫn trẻ dại như ngày nào yêu cái loài cây lạ.
Thân thì xù xì, lá thì thô kệch to to nhưng hoa thì như vòng xoay cuộc đời cứ đến mùa lại nở tua tủa rực một màu hồng tha thiết. Màu hoa nhắc Lê nhớ ngày cũ, ngày còn ở quê, cũng vì yêu cái cây lạ mà đứng hoài trước cửa nhà hàng xóm ngắm say mê. Anh hai hay bảo " Em say hoa hơn say người, anh cũng đẹp sao không thấy em ngắm anh!". Ờh! thì anh có lẽ không đủ sức thu hút em bằng cái cây, cái cây đẹp lạ với một người cũng lạ như Lê.
Mùa cây trái năm nay mưa bão nhiều hơn cái cây mất hai mùa không có quả, Lê lại ngẩn ngơ nhìn cái cây tiếc rẽ trong đau đớn.
Hôm nay, lấp ló vài nụ hồng hồng sau lá, chắc thương Lê hay buồn cây lại đầy quả màu xanh. Hoa rụng làm Lê đau buồn, cây sai quả Lê lại vui khấp khởi,
Nhưng đâu đó cứ ẩn hiện một nỗi buồn dài sau cái thân cây già nua trăm tuổi. Lê tủi hờn, Lê buồn bã Lê trút cả vào gốc cây già sừng sững không mệt mỏi.
Có lẽ vì Lê đa đoan một đời nên khó quên khó bỏ, khó phôi pha lòng mình sau tất cả những chuyện đã qua ... nhưng dường như trên cao đó, có ai đó chắc đang dõi mắt nhìn Lê thương lắm nên mỗi lần ngước mắt nhìn cây Lê thấy lòng mình có điều gì đó vui vui ngùi ngùi như được an ủi.
Lê chưa bao giờ nghĩ nếu một ngày Lê không còn đến đây mỗi ngày hay cái cây không còn ở nơi đó nữa vì người ta sẽ xây cất nhà to ... thì liệu Lê sẽ như thế nào!?
Nhật ký, ngày 12172013
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét