Chiều nay đông lạnh buồn lắm,
Em biết một điều rằng bàn tay ấy sẽ chẳng bao giờ có thể nắm lấy tay em. Như hoa anh đào vẫn nở mỗi năm, em nhớ một người, người ấy đã rất xa xôi. Vậy mà, em cứ ngỡ họ chỉ chơi với em trò chơi cút bắt. Im lặng trở về và im lặng rời đi để lại nơi mỗi người một nỗi da diết nhớ vụng về.
Có lẽ lần đi này là lần đi dài nhất trong trò chơi tàn nhẫn đó.
Người đến dạy tôi chơi trò chơi quên-nhớ để rồi đằng đẵng để lại trong tôi nỗi hụt hẫng, bàng hoàng. Ai đếm được giùm tôi bao tháng ngày trôi mak ngỡ như mới hôm qua tất cả như ngày nào còn đâu đó. Bảo tôi phải làm sao những tháng năm còn lại.
Sài gòn lạnh buốt từ tim, phố vẫn lấp lánh đèn màu mà tôi lang thang không có nơi để chờ để đợi. Không có chốn để dừng chân, không có chổ để trông về. Nơi đó tôi còn không dám đi ngang, sợ vướn vai áo làm mình khóc tội. Sợ thấy màu buồn khắc khoải trái tim.
Giáng sinh, hai từ làm đau khổ tâm can. Mùa trước, họ đã về đã mong gặp, vậy mà tôi đã nhẫm tâm cầm lòng không đến. Nuối tiếc trong họ những ngày dài nhớ nhung sau đó. Còn tôi lại an tâm rằng mình đã làm được. Đúng-sai ở chổ nào trong cái cuộc đời nhiều mắc mớ của tôi.
Ở đời gặp gỡ làm gì một người xa lạ cho mình đau thương...
Nhật ký, mùa noel 2013
Lê.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét