Thay ai đó gửi LH loài hoa đã từng ngóng đợi. Vui nha! - DP
Đã vậy thì LH muốn hỏi DP nhé: Có thể thay ai đó cùng ăn chocolate với LH vào tối mai - 14/02 được không!?
***********************
Những viên Chocolate màu trắng lại muốn có vị đắng, chắc chỉ mỗi L mới biết làm thế nào để có được viên chocolate như thế cho cụ .... vì bao nhiêu người điều trả lời rằng chocolate trắng không có vị đắng!?
Hôm đó là sau tết mấy ngày ... một đêm đầu năm mới. L nhận một cuộc điện thoại từ số lạ, đầu dây bên kia vang lê giọng trầm ấm, thân quen: Ah! gọi đúng rùi, cuối cùng thì tui củng nhớ đúng số điện thoại của công chúa!? là công chúa phải hông!? - Lòng vui lắm L đã bậc cười: cụ biến đâu thế!? Rồi Co kể tui nghe cái hành trình một mình chạy xe máy về nhà, bỏ quên điện thoại ở SG, phải năm nỉ cô em gái cho mượn điện thoại gọi cho L để, chúc L năm mới vui vẻ và chúc ngày lễ hạnh phúc. Cụ bảo tui vừa ăn chocolate một mình, vừa hay L củng vừa một mình ăn chocolate .... rồi hai bên đầu dây cùng cười .... đằng sau phút hồ hỡi đó là khoảng lặng với hơi thở nặng buồn .... cuộc đời mà .... có đôi khi có những điều chỉ nên im lặng. Nhật ký, ngày 02132014 Lê.
Có đôi khi im lặng không phải đã bình yên, chỉ đơn giản là không nhắc đến nữa hoặc cũng có thể là cố quên.... nhưng kỳ thực là lòng vẫn không thể!
Cứ như bóng đi theo hình muôn thuở
Người bên tôi như hơi thở mùa đông
Lặng lẻ ngắm những nổi buồn sâu thẫm
Đếm giọt sầu rơi lã quanh mắt môi
Để bây giờ trái tim khóc mồ côi
Tìm.... bóng dáng ẩn sau hình dung ấy.
Lòng vẫn ngập lạnh, hồn vẫn sầu thẫm những nỗi niềm không rõ, cứ tự đến như thời gian. Ai rời đi, bỏ lại nợ làm chi để mãi tìm đòi, mãi nhớ. Đêm L không còn khóc nữa nhưng rười rượi ngổn ngang, sớm thức giấc vô thức cứ tìm tay nếu với .... hình dung đã mờ ảo, mông lung.... mãi không yên được.
Người trong nỗi lênh đênh.... thời khắc vẫn cứ là thời khắc, bây giờ là cũng là cuối năm, ngày mai đây là ngày lễ - tình nhân ... còn em, lạc mất hay chưa từng có, đã có hay chỉ là ảo ảnh, là thật hay chưa bao giờ là thật....
Người còn đâu đó, trả lời tui câu hỏi này đi, tui phải làm gì!? chẳng lẽ là vì đã sai nên trả giá, cái giá dằn vặt tâm can - thật quá đắt. Một người yếu đuối, mỏng manh như tui sao đỡ nổi mình bây giờ!?
Chung tình nên khổ lênh đênh
Hẹn hò một mớ không tên nỗi buồn.... Mỗi năm đến ngày tết, cái L thích đơn giản lắm chỉ là hoa, là hoa đấy, một cành mai be bé cắm trong chiếc lọ nhỏ xinh xinh .... thích thì chỉ mình tui biết, hứa tặng tui mà làm gì!?
Hay năm đó, phải chi tui bằng lòng gặp nhau nhận lấy cành mai vàng năm ấy thì có lẽ đã không thiếu mùa xuân.
Người đành lòng mang mùa xuân của tui đi mất, đã bảo rồi sang năm tết đến sẽ lại mang hoa tặng cho tui, vậy thì tại sao!? người có thấy thật đã nhẫn tâm với tui không!? suy tưởng, diềm mình vào ảo ảnh, tất cả đã không, không làm thế nữa.... nhưng không hiểu vì sao..... lòng cứ hoài đắm đuối....chắc tại vì đôi ba ngày nữa là ngày tết, phải không!? Thời gian đối với L, Co ạh! như cơn ác mộng ban ngày!?!? Nhật ký, ngày 02122015 Lê.
Làm sao để gỡ được một gút thắt trong lòng nếu nút thắt đó là do mình buộc.
Người ta khó để có cơm ăn, áo mặc, khó có nụ cười, hạnh phúc... còn mình có khó gì đâu mà cũng nhọc lòng đến vậy. Hay tại có được rồi mà không theo ý mình, vì sao lại mãi không vui.
Ở đời làm gì có cái gì theo ý người ... nhưng mỗi ngày trôi qua trong cuộc đời mình, cái gai nhọn lại như có cách gì đó mọc thêm đôi ba cái. Mỗi lần đau đớn lại thêm dài ngày và mỗi lần lại khóc cái kiểu củng khác nhau.
Trái tim càng già đi càng mệt nhọc. Cơ thể củng mỏi theo ngày tháng. Nếu chết đi một mạch thì không sao nhưng đứa sợ xấu như mình sợ phải nhăn nheo, héo úa.
Vậy thật ra cái mình hy vọng theo đuổi là gì!? có thật là còn có cái theo đuổi và hy vọng. Trách nhiệm của mình thì phải cố cho xong, vậy thì có gì phải hối tiếc và ngậm ngùi.
Nhưng kẻ không cô đơn mà suốt đời cô độc như mình muốn than thở củng khó khăn. Tất cả chỉ có thể thở than với chính linh hồn của mình mà thôi. Thế giới bên ngoài lạnh lùng và đơn độc, mọi chuyển động quanh mình như chiếc lá rơi không tiếng động sau lưng.. nhưng thế giới bên trong lòng động đậy không yên. Đôi khi muốn nói với ai điều gì đó nhỏ thôi nhưng người lại không hiểu và mình củng không biết phải nói chổ nào, bắt đầu từ chút nhỏ nào trong cái mớ hỗn độn của mình.
Những lúc đất trời lãng dung, trái tim lộn xộn, ngọc đá lẫn lộn, nước mắt không cạn như bây giờ lại ước ao có ai đó gọi tên mình hay chí ít củng nói với mình một lời nho nhỏ.
Nơi đây lạnh lẽo, cô đơn quá ... người cho tôi gọi tên người một lần có được không, cái tên người bảo tôi gọi đó - Co - nếu có người ở đây thì tốt quá. Sẽ không để tuj buồn một mình đến không gượng dậy nổi như hôm nay.
Người biết không!? tuj đã từng cảm tạ ơn trời cuối cùng củng để cho tuj biết mình củng quan trọng với ai đó quan trọng với mình, củng không phải chỉ suốt đời làm kẻ cô độc. Nhưng củng oán trách ông trời không tiết lời vì cái lẽ đau đớn nhất ở đời là có rồi lại mất.
Giờ là những ngày cuối năm lại nhắc cho tuj nhớ cái cành mai Co còn nợ tuj hồi năm đó. Không gặp nhau nên không mang đến cho tuj được thì xem như tuj không nhận, ai bảo lại ghi sổ nợ tuj làm gì! nợ thì phải trả. Cơ mak cớ sự thành ra như hôm nay tuj phải đòi ở đâu, đòi ai bây giờ!? Co bảo mỗi năm hoa mai điều nở. Tuj rồi biết phải làm sao!?
Định mệnh cuộc đời đã định sẵn, oán trách, bi thương chỉ toàn làm lòng cay đắng. Nhưng không thoát ra được khỏi cái hố hẩm này thì lòng yếu lòng thương tâm.
Có một ngày em chọn trở thành cô dâu, cách rời khỏi nhà mình một cách hợp pháp trước mọi khía cạnh, ánh nhìn cuộc đời, là trở thành vợ một người lạ và yên ổn rời đi.
Tình cờ gặp gỡ và rồi hẹn hò đến đủ thời gian thì bắt đầu làm lể cưới. Em đã chọn làm cô dâu như thế. Không nghĩ nhiều về tương lai, không cần biết đến hạnh phúc, Gôm những dòng nhật ký lạc lõng em đốt bỏ tất cả.... chỉ cần có một đám cưới, mặc xong chiếc áo vu quy là đời em lật sang trang mới.
Bằng tình yêu và hò hẹn đó em về làm vợ người ta như định mệnh, rồi sinh những đứa trẻ kẻo qua thời xuân sắc. Em lại nghĩ đã không chết đi được thì sống ở đời và con người ta cần phải có lý do để sống và không gì hơn là phải có cái nếu kéo mình trước mọi nghiệt ngã.
Bằng lòng trước tất cả, cứ thế xuôi theo dòng trôi cuộc đời. Em đã đi qua năm năm đầu tiên trong im lặng và thầm kín. Những xáo trộn trong lòng nhường chổ cho tiếng cười, tiếng khóc trẻ con. Những nỗi buồn tuổi trẻ nhường chổ cho những lần vượt qua nghịch cảnh, rối rắm và đối mặt với cuộc đời.
Đến thời khắc của năm năm lần thứ hai em bắt đầu đi vào biến cố và trở về nguyên sơ. Vẫn với những niềm đau và nỗi buồn còn sâu sắc hơn nhưng không thể nào mong mình được chết như thời làm thiếu nữ nữa. Cũng hiểu thêm rằng mình đã không còn đường nào để quay lại. Mái nhà ấy vẫn đêm đêm sáng đèn và hơi ấm vẫn tràn ngập lan tỏa, chỉ có em, chỉ có em là vẫn cảm thấy lạnh lẽo và cô đơn trong mái ấm hoàn hảo đó.
Em bắt đầu đếm ngày tháng và đếm những canh khuya. trăn trở hai năm để hiểu được một điều phàm điều gì ta làm có định đoạt hay là vì mục đích gì mà định đoạt cuộc đời của người khác thì kết cục cuối cùng là không thể buông bỏ mà còn đau đớn thêm nhiều mà không có hạnh phúc nào nảy sinh trong lòng được cả.
Em giờ không còn khóc nhiều như năm năm về trước nhưng lòng nặng triễu những ưu phiền. Chiếc áo cưới vẫn còn nguyên nhưng chiếc nhẫn cưới em đã có lý do tháo khỏi tay. Cuộc sống vẫn cứ vậy mà đi tới, em lẳng lặng làm tròn trách nhiệm một người đứng sau trụ cột gia đình và làm tốt bổn phận nuôi dạy trẻ con. Em không còn mơ ước được cưới nữa, không còn mơ ước được làm cô dâu như tuổi thanh xuân năm ấy nữa. Chỉ thấy đâu đó dường như mình đã tự tay đánh gục bản thân và vùi chôn cuộc đời.
Mục đích đã thành nhưng làm gì có hoa nào có thể nở trên những toan tính. Quanh em, tất cả điều rạng rỡ, gia đình của em luôn có tiếng cười chí chóe, luôn có hạnh phúc trên từng gương mặt ba, mẹ, em trai, em gái và cái gia đình nho nhỏ của em. Chỉ không ai hiểu em đã vẫn không bằng lòng được với mình nên xót xa.
Có đôi khi nghĩ mình đã không nên được sinh ra, nhưng sinh ra rồi thì không nên sống trên cuộc đời này. Nhưng biết làm sao được, Mắc mớ gì em cũng tạo ra hết cả, không thể cứ thế mà âm thầm bỏ mặc mà đi được. Em gác cầm bút viết những trang nhật ký mới để xoa diệu lòng mong đi hết những đêm dài vô tận về sau.
Cuộc đời của em rồi cũng lại là những dòng nhật ký ước mơ.
Em đã từng muốn bỏ đi, muốn rời khỏi, muốn đến một nơi nào đó đoạn lìa tất cả, không gặp lại tất cả, em út, ba mẹ ... và cả những người thân yêu... chỉ có em với lẻ sống đời mình với nhau.
Nơi đó lành lạnh và xa xôi, ngày ngày em đưa đi và đón về, ngày ngày em chờ trông và nhớ nhung.... những đứa trẻ rồi sẽ lớn.
Và em còn lại một mình.... chờ chúng trở về sau những bôn ba. Em dệt cho chúng những cổ tích cuộc đời chưa bao giờ xảy ra, dạy chúng thương yêu và hạnh phúc không để chúng sống bằng đau khổ như mẹ chúng.
Em chờ đợi với muôn hoa, gió cả, chờ đợi với núi rừng sương lạnh. Nơi đó rồi ở với em đến cuối đời. Có những ngày tháng êm đềm đơn giản.
Vậy, nhưng cuộc đời thì buộc chặt và rối rắm như tơ. Và như thế em đành thả trôi mình theo số mệnh, thả trôi cuộc đời ngây thơ theo số kiếp. Có những điều nói không nên lời bởi cái sự mắc mớ cứ bủa vây cuộc đời.
Bây giờ lặng im lắm nhưng không chìm lắng, em và dòng đời cứ xoay nhau mỏi mệt. Không biết rồi em sẽ hư hao đến nhường nào.
Thứ bảy nè! người có ở đây không Như đã hẹn tôi vẫn thường chờ đợi Mong một lần gặp mặt người thân quen Sau mắc mớ bao lần ta lỡ hẹn
Thứ bảy nè! người chắc đã đi xa Tôi vẫn ngốc cứ loay hoay chờ đợi Mong gặp người bao niềm vui khấp khởi Có đâu ngờ chỉ tiếng gió rung cây
Thứ bảy nè! Người có đến gặp tôi Như đã hứa từ bao lần đã đến Lới thỏ thẻ gọi tên tôi hôm nọ Đâu mất rồi tiếng cười vọng giòn tan
Thứ bảy buồn! người sẽ chẳng đến đâu Chỉ mình tôi cứ chờ rồi lại đợi Bởi người đi đã không còn quay lại Gió đông tràn mộ phủ tuyết hoang mang! Thứ bảy! Nhật ký, 01102015 Lê.
Người ta nói bờ cứ hoài đẩy ngược nhưng con sóng vẫn mải miết ngày đêm ôm lấy bờ. Cứ thế mà hàng ngàn hàng vạn năm cứ mãi vời mặt yêu thương.
Tôi không hiểu lắm, chỉ thấy trước biển một mình mình với làn gió lùa qua vai qua tóc thêm lạnh lẽo và cô độc. Trời ngã nắng chiều, nhìn biển cô đơn thêm một tí như có đường chân trời ở xa xa cuối mép biền nơi những con tàu đáng cá chong đèn giăng thành hàng lung linh như có một thành phố rực rỡ ngoài đó mà tôi cố mãi không thể nào tới được.
Nơi tôi ngồi là một bờ biển cát trắng, trước mặt là làm nước đen đang rào rạt cùng thoai thoải bờ cát ôm ấp nhau. Chỉ có tôi với ánh nhìn ra xa mà thấy mình cô đơn vô hạn.
Không nơi nương nấu cho cái tâm hồn đang buồn bã, không bờ vai nương tựa cho cái tấm thân bé nhỏ trước biển khơi. Không một hơi thở quen thuộc để nhung nhớ, không giọng nói, giọng cười để hòa chung. Cái ngày tội nghiệp trống rỗng, lạnh lùng đến chạnh lòng đó nhưng một dấu chấm trong cuộc đời. Ai rồi cũng chọn bến dừng chân, cái ngày ấy họ chọn nắm tay nhau, còn tôi thì chọn ngồi một mình và buông tay. để cho tất cả bình yên.
Cứ ngỡ mình sẽ đi đến cuối cuộc đời ngày hôm đó nhưng không hiểu vì sao, biển vắng cứ réo rắt và tôi cứ lặng yên ngồi nghe tiếng nấc.
Nỗi buồn nào cứ chiếm lấy hết tâm can trong im lặng, tôi có một cái thuở không ai có thể bước vào thế giới của mình. Tuổi trẻ, những năm tháng xui ngược, nói cười, hồn nhiên chỉ là vẻ bề ngoài. Tôi vẫn là đứa xấu xí kêu kỳ không ai hiểu được. Tất cả họ chỉ là vạn vật và rồi củng mệt mỏi ra đi, chọn lựa bỏ lại tôi một mình nơi biển vắng. Hối tiếc hay hờn dỗi... tôi đã không cần biết đến nữa. Sẽ không ai dám bảo lựa chọn của mình là sai trái. Chỉ một ánh nhìn là biết cả đời đã không còn có thể chạm tay nhau.
Loay hoay mãi rồi trời cũng mở bình minh, những tia nắng nơi mở trời ít ỏi mà rạng ngời dẫn dắt đôi chân bé nhỏ của tôi theo bờ cát dài vô tận. Có ai đếm được gió biển đã phải xóa đi của tôi bao nhiêu dấu chân, dấu dùm tôi bao giọt nước mắt và cất dùm tôi bao nhiêu tâm sự.
Nỗi buồn tuổi trẻ rồi cũng lặng lẽ qua đi. Nơi đó sóng vẫn vỗ dạt dào, hàng hàng sứ trắng vẫn nở ngát hương và lòng tôi còn ở đó với nổi nhớ tuổi thanh xuân bao năm qua tôi đã mong có ngày trở lại.
Lại để thả hồn rảo bước và dấu thêm vào đó những năm tháng im hằng già đi không kịp thấy. Để ru mình bằng giai điệu sóng biển mãi yêu bờ như chưa từng có một tình yêu như thế lớn cùng tôi.
Biển êm đềm nhưng sóng cuồn trong dạ. Không hiểu sao mình lại thích những vỏ ốc, vỏ sò và cái cảm giác thả chân trần rảo bước trên bờ cát mềm ven mép nước biển.
Vị mặn, làn gió chát và tiếng rì rào cứ thi thoảng nhấp nhô cuồn cuộn, hất cả vào mặt. Buổi sáng ở đó lạnh lắm, không người. Chỉ có mình thức sớm mong có ai dậy sớm cùng mình dạo biển. Nhưng đến cuối cùng thì thì thầm ấy củng chỉ có mình mình thoi thả rất xa... xa mãi đến khi ngoảnh lại không còn thấy resort nửa.
Nơi đó đặt biệt yên tỉnh đầy những hàng sứ trắng ngát hương, cát trắng, biển vắng và hiền hòa, thanh bình yên ả đến tê người. Bên núi bên biển và cứ thế mình thả lòng với cát trắng, đá côi. Những ngày tháng buồn bã cứ thế mà lặng lẽ trôi vô định như chính cuộc đời mình lúc ấy. Không dự định, không phấn đấu, không mục đích, không tình yêu và không nhung nhớ.
Cái thuở sắp ra trường bạn bè điều đã có người yêu chỉ còn lại mình mình lủi thủi lang thang. Thuở có người gọi mình là người yêu mà tay không dám nắm, hò hẹn không dám nói và yêu không dám ngỏ. Cái người không làm mình nhớ chỉ làm mình cảm động thấy thương vay. Yêu thì không dám ngỏ nhưng cầu hôn thì nói những hai lần. Làm sao mà mình lại liều mình rời bỏ tất cả theo cái người chỉ học chung có gần 5 năm thân chưa đủ và hiểu củng chưa đủ.
Vì thế mà những hời trách số phận lớn dần theo ngày tháng bởi cái hủ tục con cả của dòng họ học xong phải về quê phụng dưỡng và hương khói. Ừ thì đi cứ đi, ở cứ ở, xa cứ xa... rồi ngày tháng trôi mọi cái cũng đi vào quỹ đạo của nó.
Người và ta rồi cách trở, rồi cũng vội vã theo dòng đời nghiệt ngã. Chỉ còn lại một vỏ ốc trắng phau vẫn ngày đêm vỗ nhịp rì rào tiếng sóng nhắc về một tình si âm thầm, một nhẫn nhìn quên bỏ, một dã biệt quen sơ.
Có bao nhiêu thì hãy cứ sống hết bấy nhiêu thời gian ở đời, sống thật tốt, thật thà và cố mà hạnh phúc. Chẳng mấy chốc nữa sẽ thấy mình già đi bất lực và nhu nhược. Bởi rồi sẽ đến cái ngưỡng mặc kệ cho nó diễn ra, tình cảm cũng vậy, sự việc củng vậy và cái chết của con người củng vậy.
L đột nhiên nhận ra rằng L không còn có thể sống bằng những giấc mơ và nỗi nhớ nữa, thay vào đó là niềm đau và nỗi buồn. Nhưng kỳ thực diệu êm và trầm lắng lắm. Ngày ngày nhẹ nhàng đi qua trong lo toan cơm, áo, gạo, tiền. Thời gian chăm sóc cho bản thân không đủ thì làm gì có đủ thời gian để chăm sóc cho cái tâm tình khó tánh dở hơi của mình. Cứ bỏ mặc rồi củng qua. Nghĩ vậy rồi ngày tháng sẽ đi tới.
Ba mươi năm, lâu vậy củng qua rồi thì xá gì những ngày tháng phía sau. Có chút sợ nhưng chắc không đáng sợ lắm, miễn mỗi ngày nhà vẫn sáng đèn ấm áp là đủ.
Con tạo xoay vần có đáng gì mà phải làm tội làm tình bản thân cho nhọc lòng đau khổ.
To tát nhất vẫn là nụ cười của L. ánh nhìn của L và tâm hồn của L. Tự mình phải bao dung và thương yêu bản thân.
Có đôi khi cứ nhớ mãi những gì ngày hôm đó nói với ce và ce nói với mình, thế mới hiểu can đảm là thế nào!? từ trước tới giờ L vẫn là đứa lí trí hơn cả, muốn hay không muốn gặp một người không có gì phải do dự, chưa đến lúc thì chưa gặp, mối quan hệ chưa đủ thì chưa gặp thế thôi. Nhưng vô hình củng có những lúc phải đắng lòng đớn đau mà cuối đầu thốt hết cả thành lời:
Em biết kg khi quyết định lật sang trang, L cắt hết mọi mqh xây cho mình một trường thành thật cao thật vững, để yên tâm ở torng giấc mộng đó của mình. Nhưng thật không ngờ chỉ một sơ sẫy tên đó đã đẩy cửa bước vào rồi khuấy động tất cả Khiến cho lòng L bây giờ kg ngày nào được bình yên thế em nghĩ xem có nên gặp lại kg!? tấm lòng đó, bờ vai đó giọng nói, nụ cười đó. ân tình đó cứ thế mak khiến người ta trở mình thức giấc. Trái tim chưa từng rung động lại đau khổ đến kg thể tin được. Đến phải thốt hết cả ra lời đôi khi đánh mất cả tự trọng tình cảm của bản thân. Em nghĩ xem có nên gặp lại kg!? Kg ai khuấy động. người đó đừng đến đừng làm quen đừng ủi an đừng dạy L biết buồn biết vui đừng dạy L biết chờ đợi biết nhớ và đừng dạy L học theo cụ ấy học cách yêu người khác thì ở cái tuổi hơn 30 như L có cần phải sống cuộc đời ở tuổi hơn 20 giống cụ ấy không!? có cần phải đắn đo, nhỏ lệ mổi khi nhận đt của cụ ấy kg!? Người đó tuyệt nhiên đã có tội vs L thà đừng có cứ vậy im lặng bỏ đi có lẽ mọi cái sẽ dần bình yên. Lại tự nhiên bới lên rồi cứ thế mak ngổn ngang rồi bỏ đi Em nghĩ có yên được kg!? thà cứ vậy trên đời rồi lấy vợ sinh con cái có hơn kg!? sao phải làm như vậy với người khác sao phải đối như vậy với L em nghĩ L có can đảm muốn gặp lại kg!?
Với một đứa tự trọng ngất trời như mình mà củng gạt bỏ để thốt thành lời những suy nghĩ thật lòng đến vậy, ngay cả bản thân đọc lại củng không tin nổi. Nhưng đó hoàn toàn là sự thật, cho đến bây giờ L vẫn nghĩ: " Giá người đó chưa bao giờ nhìn L!?" thì những nhớ nhung, đau đớn này sẽ diễn ra một cách khác không có quá nhiều nuối tiếc và đau thương như bây giờ. Bao lâu rồi ngần ấy thời gian, vẫn chưa đủ dài nhưng củng không phải ngắn cho nổi nhớ một người xa lạ. L không biết đã quên hay chưa nhưng mớ tóc đã dài ra như định mệnh xa cách bấy lâu.
Bảo sau những đớn đau này L làm sao có đủ can đảm gặp lại, cả gương mặt chưa từng gặp củng không đủ dũng cảm để nhớ. Thật như định mệnh biết trước, L không có gì để lưu giữ cả... nhưng lại có rất nhiều. Từng ngày tháng trôi qua trong một năm dài, từng khoảnh khắc thời gian ấy rồi sẽ theo L từng chút một. Cứ chạm tay vào ngày tháng là rơi ra một hình dung, bảo L có thể quên không!? Họ nói như dỗi rằng L giống đang tự đào mồ chôn mình, có chôn cất gì đâu tất cả chỉ tự nhiên lướt qua cuộc đời thành một dấu ấn thời gian, ràng buộc và nhắc nhớ.
Ai tội tình với ai không sao nói rõ được, hạnh ngộ cũng đã hạnh ngộ, lỡ làng củng đã lở làng, chia xa cũng đã chia xa như em đã nói:
tat ca nhug dieu cb noi ca deu ko co y
chi la ong troi da wa treu nguoi
cuop di ca cua chung ta
cuop di bao du dinh con dang dang do
ta hoi tiec 1 thi ca hoi tiec gap tram ngan lan cuoc sog la vay
ko bao gio tron ven
thoi thi danh chap nhan cb ah.
L đã lần thứ hai chấp nhận thất bại trong cuộc đời mình. Không cần biết đến cuối cùng là gì hạnh ngộ chỉ đơn giản là hạnh ngộ mà thôi. Kíp này dẫu thời gian có quay trở lại L vẫn làm như vậy và rồi vẫn hối tiếc, vẫn nhớ nhung.
Cuộc đời của L là cả những chuổi ngày việc gì củng trể muộn và hiểu sau. Có lẻ vì hiểu sau mà hiểu nhiều hơn nên buồn nhiều hơn. Chưa lần nào nhìn rõ mình nhiều như lần này và củng chưa lần nào thật hiểu rõ một người như lần này. Chỉ là cái gì cần buông thì đành phải mấn môi đành buông tay mà thôi.
Vì thế mà người đã nhiều đêm mất ngủ chỉ để suy tư cho cuộc diện ngày sau củng như có những đêm thức trắng chỉ để hiểu rõ hơn rằng phải làm sao. Ai hiểu hết được tâm tư một con người vậy mà chỉ cần hơi thở củng đã như nói cạn lòng. Bởi vậy nên đêm thêm sâu, ngày thêm dài và xa cách thêm buồn bã cách xa.
Thật ngưỡng mộ một người đi vào đêm thâu trong cô độc. Ngưỡng mộ mình củng thật nhẫn tâm đã có thể bỏ mặt dù hiểu thấu. Chọn lựa và thời điểm là khó khăn nhất. L củng đã làm được. Dũng cảm... thật dũng cảm.
Để bây giờ L không đủ dũng cảm đối mặt.... dù biết vĩnh viễn chẳng có cơ hội nào gặp gỡ ở kíp này nữa. Ngay cả kíp sau thật lòng L cũng không dám gặp. Một đứa nhẫn tâm như L không nên được gặp lại nhau dù ở kíp nào!?
Hờn trách này vẫn mãi hờn trách nhưng bây giờ một lời xin lỗi củng không đủ tư cách để nói, không biết làm cách nào để nói. Bởi để giản đơn và gìn giữ một mối quan hệ tất cả cảm xúc, thấu hiểu gì L củng dấu cả vào trong, biết người thích L khen tặng, thích L tán thưởng... có khó khăn gì, mất mát gì L củng im lặng ....
Bi ai và buồn bã quá phải không!?
L không đủ sức để nghĩ thêm nữa ... trang nhật ký này dừng ở đây. L không muốn phải dằn vặt mình thêm nữa .... L sợ mình yếu đuối đến kiệt cả sức lực sau cùng.
Ngày tháng vẫn cứ trôi qua, em đã dần không còn nhắc nhớ nữa... có thật đã quên, em không biết. Nhưng một điều cơ bản là đã chấp nhận, chấp nhận mình, chấp nhận người và chấp nhận thực tại. Cuộc đời một người con gái ước mơ thật nhiều ... trời cho không được mấy. Em củng có một cuộc đời như thế, một thời mơ ước và vụn vỡ. Hóa ra thời gian tài thật, ru êm mộng vàng và vỗ an giấc nhỏ. Em đã dần lại trở về say trong cơn mộng đời mình. Sửa soạn bản thân và rồi cứ thế dấn bước. Tin được không em vẫn mong được chết .. cũng không biết để làm gì.. chắc chỉ vì đôi khi thấy mệt mỏi quá. Những luyến tiếc nơi này còn đó, phải sống và cố sống tốt đẹp để lỡ một mai qua đời còn có cái để nói với thế gian. Cho đến bây giờ cuộc đời đã quá nửa em lại thấy mình trở về lứa tuổi 20, lo sợ, hoang mang và đôi lúc thấy bối rối. Làm sao biết được rồi em có còn đủ sức đi qua đêm dài. Có cố chấp nhận đến thế nào thì bàn tay ấy củng không đủ diều em bước về phía trước, có quá nhiều điều phải tự mình, tự mình.
Có đêm không ngày, có tâm tư nào đó sâu hút vào đêm, đôi khi em phải chấp nhận vì cảm thấy dường như tâm tư mình đầy quá sâu quá, mà cỏi đời thì người ta đâu có rảnh rang để đọc hiểu mình đâu. Cũng có đôi khi sợ nỗi niềm của mình vấn làm làm cực khổ người đối diện. nên tất thẩy dấu càng sâu vào lòng, cất càng kỹ vào trong. Có lẽ vậy mà hạnh phúc. Mờ ảo như sương, ...